Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Chương Một
Một buổi chiều mùa đông tại thị xã Đài Bắc .
Mẫn Vân Lâu thẩn thờ lê bước . Mưa rơi trên mái tóc, trên mặt, trên áo, thấm qua làn vải tê buốt thịt da . Những bước chân hoang bất định, chàng không muốn nghĩ đến bất cứ một cái gì!, Những vũng nước dưới chân, những chiếc xe phóng vút qua, tiếng còi tiếng người chửi rủa ... Mặc, đầu óc chàng bây giờ là một khoảng trống tối mò!
Gió rít bên tai, ánh đèn màu chói chang trước mắt .. Tất cả đều vô nghĩa trước một bóng dáng, một tiếng gọi buồn buồn Hàn Ni và tiếng dương cầm không bao giờ dứt ...
Đôi tay thon gầy trắng xanh khẽ nhấn phím đàn, âm thanh trong sáng nhẹ nhàng, nhạc khúc "Người Thợ Rèn" của Handel . "U mặc khúc" của T chaikovsky, "Người Thiếu Nữ Tóc Nâu" của Debussy, và "Bi Khúc" của Mozart .. Những âm thanh lúc vội vã, lúc trầm buồn, khi mơ mộng, như khuôn mặt của Hàn Ni, như tiếng hát, như những lời thì thầm tình tự Hàn Ni, Hàn Ni!!, Những âm thanh hỗn độn, những tiếng gọi mời, những lời thương nhớ chất ngất Hàn Ni! Mẫn Vân Lâu cắn môi, bao âm thanh hỗn độn như xoắn lấy óc chàng, Hàn Ni! Hàn Ni! Vân Lâu đụng vào một người khách qua đường . Lập tức có tiếng hét bên tai chàng:
---Có say chưa mà đi đứng chẳng trông thấy ai hết vậy ?
Đúng, Vân Lâu có uống rượu thật, nhưng chàng thấy mình đâu có say . Ta chưa say mà, hình bóng của Hàn Ni vẫn ngời ngời trong trí ta mà! Hàn Ni, Hàn Ni em! Vân Lâu loạng choạng bước, chàng không còn thiết tha đến gì ngoài tiếng gọi tuyệt vọng như vang bên tai, Hàn Ni! Hàn Ni! Hai ngọn đèn thật sáng, rỒi có tiếng xe thắng gấp . Vân Lâu ngỡ ngàng đứng lại, nhìn vào xe, tên tài xế này lải nhải cái gì thế ? Mặc, ta không cần nghe, không cần biết, vì đầu óc chàng ngập đầy bóng dáng Hàn Ni, và tiếng đàn ... Hình như có đám người bu quanh, có người giữ lấy chàng .
-- Hắn say mèm rồi đưa hắn đến bót đi !!
A, họ định làm gì thế ? Vân Lâu vùng vẫy cố thoát ra . Chàng đẩy đám đông sang một bên, rồi cắm đầu cắm co6? chạy, mặc cho tiếng hét phía sau đuổi tới :
---Bắt lấy hắn ! Bắt thằng say rượu lại đi !
Có những bước chân dồn dập đuổi theo, Vân Lâu chạy bán sống bán chết . Có tiếng còi xe cảnh sát, tiếng còi inh ỏi, tiếng người ... Tất cả như một bản nhạc đại hợp tấu với những nhịp trống dồn dập . Đúng rồi đây là khúc nhạc cuồng nhiệt của Hung Gia Lợi . Những ngón tay lướt nhẹ trên phím ngà !, Vân Lâu vẫn chạy, chàng có cảm tưởng như mình đang đuổi theo khúc nhạc . Đột nhiên, một bức tường chắn ngang trước mắt, Vân Lâu tối sầm mặt mũi . Như chiếc bóng xì hơi chàng ngã nhào xuống . Mặt chàng úp xuống đất lạnh!... Mưa vẫn rơi nhưng lòng Vân Lâu có những ánh lửa cháy sáng không bao giờ bị dập tắt . Chàng mở mắt ra, đất đen và ẩm kề bên môi, ánh đèn màu phản chiếu trên dòng nước lấp lánh! Đẹp tuyệt, Vân Lâu hé miệng ra với nụ hôn đầm ấm .
--Hàn Ni em !
Hàn Ni ? Nhưng Hàn Ni bây giờ ở đâu ? Hình như ... Đầu chàng đau như búa bổ . Vân Lâu cố gắng đứng lên, tựa người vào tường . Rồi chàng thảng thốt gọi lớn:
Một buổi chiều mùa đông tại thị xã Đài Bắc .
Mẫn Vân Lâu thẩn thờ lê bước . Mưa rơi trên mái tóc, trên mặt, trên áo, thấm qua làn vải tê buốt thịt da . Những bước chân hoang bất định, chàng không muốn nghĩ đến bất cứ một cái gì!, Những vũng nước dưới chân, những chiếc xe phóng vút qua, tiếng còi tiếng người chửi rủa ... Mặc, đầu óc chàng bây giờ là một khoảng trống tối mò!
Gió rít bên tai, ánh đèn màu chói chang trước mắt .. Tất cả đều vô nghĩa trước một bóng dáng, một tiếng gọi buồn buồn Hàn Ni và tiếng dương cầm không bao giờ dứt ...
Đôi tay thon gầy trắng xanh khẽ nhấn phím đàn, âm thanh trong sáng nhẹ nhàng, nhạc khúc "Người Thợ Rèn" của Handel . "U mặc khúc" của T chaikovsky, "Người Thiếu Nữ Tóc Nâu" của Debussy, và "Bi Khúc" của Mozart .. Những âm thanh lúc vội vã, lúc trầm buồn, khi mơ mộng, như khuôn mặt của Hàn Ni, như tiếng hát, như những lời thì thầm tình tự Hàn Ni, Hàn Ni!!, Những âm thanh hỗn độn, những tiếng gọi mời, những lời thương nhớ chất ngất Hàn Ni! Mẫn Vân Lâu cắn môi, bao âm thanh hỗn độn như xoắn lấy óc chàng, Hàn Ni! Hàn Ni! Vân Lâu đụng vào một người khách qua đường . Lập tức có tiếng hét bên tai chàng:
---Có say chưa mà đi đứng chẳng trông thấy ai hết vậy ?
Đúng, Vân Lâu có uống rượu thật, nhưng chàng thấy mình đâu có say . Ta chưa say mà, hình bóng của Hàn Ni vẫn ngời ngời trong trí ta mà! Hàn Ni, Hàn Ni em! Vân Lâu loạng choạng bước, chàng không còn thiết tha đến gì ngoài tiếng gọi tuyệt vọng như vang bên tai, Hàn Ni! Hàn Ni! Hai ngọn đèn thật sáng, rỒi có tiếng xe thắng gấp . Vân Lâu ngỡ ngàng đứng lại, nhìn vào xe, tên tài xế này lải nhải cái gì thế ? Mặc, ta không cần nghe, không cần biết, vì đầu óc chàng ngập đầy bóng dáng Hàn Ni, và tiếng đàn ... Hình như có đám người bu quanh, có người giữ lấy chàng .
-- Hắn say mèm rồi đưa hắn đến bót đi !!
A, họ định làm gì thế ? Vân Lâu vùng vẫy cố thoát ra . Chàng đẩy đám đông sang một bên, rồi cắm đầu cắm co6? chạy, mặc cho tiếng hét phía sau đuổi tới :
---Bắt lấy hắn ! Bắt thằng say rượu lại đi !
Có những bước chân dồn dập đuổi theo, Vân Lâu chạy bán sống bán chết . Có tiếng còi xe cảnh sát, tiếng còi inh ỏi, tiếng người ... Tất cả như một bản nhạc đại hợp tấu với những nhịp trống dồn dập . Đúng rồi đây là khúc nhạc cuồng nhiệt của Hung Gia Lợi . Những ngón tay lướt nhẹ trên phím ngà !, Vân Lâu vẫn chạy, chàng có cảm tưởng như mình đang đuổi theo khúc nhạc . Đột nhiên, một bức tường chắn ngang trước mắt, Vân Lâu tối sầm mặt mũi . Như chiếc bóng xì hơi chàng ngã nhào xuống . Mặt chàng úp xuống đất lạnh!... Mưa vẫn rơi nhưng lòng Vân Lâu có những ánh lửa cháy sáng không bao giờ bị dập tắt . Chàng mở mắt ra, đất đen và ẩm kề bên môi, ánh đèn màu phản chiếu trên dòng nước lấp lánh! Đẹp tuyệt, Vân Lâu hé miệng ra với nụ hôn đầm ấm .
--Hàn Ni em !
Hàn Ni ? Nhưng Hàn Ni bây giờ ở đâu ? Hình như ... Đầu chàng đau như búa bổ . Vân Lâu cố gắng đứng lên, tựa người vào tường . Rồi chàng thảng thốt gọi lớn:
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Chương Hai
Mùa hè năm dân quốc thư 52 (1963). Sau khi được khám xét hành lý, hoàn tất thủ tục nhập cảnh, Mẫn Vân Lâu bước ra hàng rào kiểm soát, theo chuyến xe chở hành lý tới phi trường . Đám người đưa tiễn nhau đứng chật cả lối đi trong phòng đợi . Đưa mắt nhìn quanh, chàng vẫn không tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc . Ngơ ngác giữa khung cảnh xa lạ, Lâu nghĩ đến một tiếng đồng hồ trước đây nơi phi trường Khải Đức (Hương Cảng) bao nhiêu bạn bè quyến thuộc vây quanh . Khuôn mặt mếu máo của mẹ với những giọt lệ xa con và bao lời cha dặn dò . Chàng còn như nghe rõ giọng nói của cha ban nãy :
--Làm gì kì vậy ? Con nó sang Đài Loan học, chớ có gì đâu mà khóc ? Hè nó về . Nếu bà muốn chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ gặp mặt con ngay . Hừ làm như con nó lên cung trăng không bằng .
Mẹ vừa mếu máo nói:
--Em biết, em biết ! Nhưng con cái sống gần gũi bên mình luôn trong hai mươi năm, lần đầu tiên xa gia đình em không lo sao được ?
--Con cái lớn phải xa nhà mới nên người, không lẽ bà định nhốt nó suốt ngày trong nhà sao ?
--Em biết!! Nhưng em không nén nổi xúc động .
--Bà qủa thật một người đàn bà Á Đông, chỉ có nước mắt, lúc nào củng thấy nước mắt .
Lâu đứng một bên, chàng thấy tay chân thừa thải, bối rối không biết làm sao . Trong khi đó Vân Nhi, cô em gái của chàng đứng bên trêu:
--sang bên ấy anh nhớ lo giấy nhập nội cho em sang đe6? năm sau em đưa chị Mỹ Tuyên qua nhé .
Mỹ Tuyên, người con gái xin xắn, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi . Nàng đến tiễn mà không một lời chúc tụng . Lâu không hiểu tại sao ở gần bên nhau suốt hai năm trời mà chẳng có một tình cảm đặc biệt nào nảy sinh . Hôm nay, chàng chỉ thấy có một sự xúc động nhỏ trước giờ chia tay như giữa hai người bạn sơ giao .
--Nhớ viết thư về cho nhà buôn nhé . con phải chăm học và phải giữ lễ độ với gia đình bác Dương, đừng để người ta coi thường mình .
Trước lời dặn dò cẩn thận của cha, Lâu thấy khó chịu vì chàng đâu phải là thằng bé lên ba !
Nước mắt của mẹ, lời dặn dò của cha, tất cả khiến cho Lâu bồi hồi pha lẫn ngượng nghịu . Lên ngồi phi cơ rồi chàng mới thở ra nhẹ nhõm .
Bây giờ đứng giữa cái nắng chói chang của buổi chiều tháng chín, thành phố Đài Bắc nóng như lửa . Tựa lưng vào cổng phi trường, chàng lấy bức thư của cha để tìm địa chỉ của Bác Dương . Đường Nhân Ái ? Đường Nhân Ái ở nơi nào ? Không rõ gia đình bác Dương có sẵng sàng đón nhận mình không đây chứ ? Lâu ngại ngùng . Tuy rằng chàng thường biết là Bác Dương những chuyến đi Hương Cảng, bác Dương đều thường xuyên ở nhà chàng . Nhưng đấy là những cuộc tạm trú vài ba hôm chứ đâu có như chàng ở trọ đi học, là cả một vấn đề . Thời buổi này đâu phải là thời hoàng kim của tình bằng hữu, nó mong manh như tờ giấy lụa dễ rách . Còn bác gái nữa ? Bà ta sẽ đối đãi với chàng ra sao ? Xếp phong thư lại, Lâu đứng thẳng lưng, Mặc, đến nơi rồi tính .
Vừa định cho vali vào taxi, thì một chiếc xe du lịch màu đen từ xa chạy như bay tới .
Cửa vừa mở, Lâu đã thấy bác Dương.
--Lâu, tôi đến trễ qúa phải không, may là cháu chưa đi mất!
--Dạ chào bác, cháu không ngờ được bác đến đón thế này!
Lâu khẽ cúi đầu, nổi vui mừng hiện trên nụ cười, chàng có cảm giác của một kẻ may mắn . Dù sao có người đến đón còn hơn là phải lang bang tìm nhà . Bác Dương vồn vã:
--Không đến đón cháu sao được . Lần đầu tiên đến Đài Bắc, lạ nơi lạ chốn bác sợ cháu lạc đường . À này, cháu mau lớn qúa, trông củng ra vẻ lắm .
Vân Lâu cười:
-Thì bây giờ cháu đã hai mươi tuổi rồi!
Tại sao người lớn luc nào củng muốn coi kẻ ra sau mình là trẻ con mãi thế ? Ông Dương phụ mang hành lý của Lâu lên xe và bảo:
-Lên xe đi chứ ?
Vân Lâu quay sang người bạn già của cha :
-bác lái xe lấy à ?
-Ờ, cháu biết lái xe không ?
Vân Lâu được cơ hội trổ tài, vội kheo:
-Cháu có cả bằng lái quốc tế, bác muốn cháu thử không ?
-Thôi hôm khác đi, bao giờ cháu rành đường đi nước bước bác sẽ để cháu trổ tài . Vả lại bây giờ sự lưu thông ở thành phố này không được khá mấy, lái xe không quen dễ gặp tai nạn lắm .
Ngồi trên xe, Lâu thích thú nhìn qua khung kính . Xe be, xe ba bánh, xe đạp, xe gắn máy .. đủ loại đủ kiểu chạy như mắc cửi . Thế này chả trách ông Dương không dám đu8a xe chàng lái . Phố xá hai bên có lối kiến trúc hoàn toàn khác biệt với Hương Cảng, những ngôi biệt thự xinh xắn nằm dọc bên đường trông thật thoải mái .
Ông Dương vừa lái xe vừa đưa mắt dò xét chàng thanh niên ngồi cạnh mình . Chiếc trán rộng, đôi mắt to suy tư, nhưng nụ cười vẫn còn trẻ thơ . Ông Mẫn vậy mà vẫn có được thằng con trai dễ thương thế này! Một thứ tình cảm phức tạp hiện trong tim, đột nhiên ông linh cảm như có một điều bất hạnh đang chực chờ . Cho nó ở trong nhà là tốt hay xấu đây ? Đột nhiên ông Dương nghĩ đến câu nói mà đúng ra phải hỏi Lâu từ đầu :
-Cha mẹ cháu lúc này ra sao ? Mẹ cháu bằng lòng để cháu sống xa gia đình như thế này à ?
Vân Lâu đáp không nghĩ ngợi :
-Dạ mẹ cháu khóc lu bù chứ đâu có buông cháu đi dễ dàng được!
Từ lâu rồi, tình mẹ đã trỡ thành một sợi giây ràng buộc chàng vào gia đình, nhưng sao mẹ không chịu nghĩ đến việc đó ?
Lâu lơ đãng tiếp:
-Sang năm Vân Nhi nó cũng định sang đây!
Ông Dương nhìn thẳng con đường trước mặt:
-Vân Nhi à ? Được mà, sang năm cô ấy đến Đài Bắc, bảo cô ấy cứ đến nhà tôi ở đi . Nhà chúng tôi rộng lại ít người . Có tiếng cười nói của các cô cậu chắc sẽ vui lắm .
-Nhưng hình như bác cũng có một chị mà .
Đôi mày ông Dương khẽ chau, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt đã biến mất .
-Cháu muốn nói đến Hàn Ni của bác à ? Nó ....
Ông Dương ngập ngừng . Vân Lâu lạ lùng quay sang, vẻ thắc mắc . Ta đã nó gì khiến ông buồn ? Ông Dương không nói thêm một tiếng nào cả, như không co gì để nói . Ông nghĩ khách mới đến nhà, không nên để người ta buồn nổi buồn riêng của mình . cắn nhẹ môi ông để cho bao nhiêu câu trả lời biến thành tiếng thở dài . Xe quẹo qua khúc quanh, tiến vào con hẻm rộng và thoáng, ngừng trước đôi cánh cổng to sơn màu đỏ .
-Đến nhà rồi, cháu vào trước đi, bác cho xe vào nhà xe .
Lâu bước xuống, tiếng còi xe kêu vang .
Chàng nhìn xuống bức tường cao trước mặt, những cành phủ dung vương mình nhìn ra ngoài tường . Đời sống của gia đình này có vẻ phong lưu qúa .
Cửa mở, một cô tớ khoảng mười tám, mười chín tuổi ló người ra . Tiếng ông Dương gọi:
-Tú lan, cô mời cậu Lâu vào phòng khách ngồi chơi, rồi ra mở cửa nhà xe cho tôi nhanh lên:
-Dạ thưa cậu .
Mùa hè năm dân quốc thư 52 (1963). Sau khi được khám xét hành lý, hoàn tất thủ tục nhập cảnh, Mẫn Vân Lâu bước ra hàng rào kiểm soát, theo chuyến xe chở hành lý tới phi trường . Đám người đưa tiễn nhau đứng chật cả lối đi trong phòng đợi . Đưa mắt nhìn quanh, chàng vẫn không tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc . Ngơ ngác giữa khung cảnh xa lạ, Lâu nghĩ đến một tiếng đồng hồ trước đây nơi phi trường Khải Đức (Hương Cảng) bao nhiêu bạn bè quyến thuộc vây quanh . Khuôn mặt mếu máo của mẹ với những giọt lệ xa con và bao lời cha dặn dò . Chàng còn như nghe rõ giọng nói của cha ban nãy :
--Làm gì kì vậy ? Con nó sang Đài Loan học, chớ có gì đâu mà khóc ? Hè nó về . Nếu bà muốn chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ gặp mặt con ngay . Hừ làm như con nó lên cung trăng không bằng .
Mẹ vừa mếu máo nói:
--Em biết, em biết ! Nhưng con cái sống gần gũi bên mình luôn trong hai mươi năm, lần đầu tiên xa gia đình em không lo sao được ?
--Con cái lớn phải xa nhà mới nên người, không lẽ bà định nhốt nó suốt ngày trong nhà sao ?
--Em biết!! Nhưng em không nén nổi xúc động .
--Bà qủa thật một người đàn bà Á Đông, chỉ có nước mắt, lúc nào củng thấy nước mắt .
Lâu đứng một bên, chàng thấy tay chân thừa thải, bối rối không biết làm sao . Trong khi đó Vân Nhi, cô em gái của chàng đứng bên trêu:
--sang bên ấy anh nhớ lo giấy nhập nội cho em sang đe6? năm sau em đưa chị Mỹ Tuyên qua nhé .
Mỹ Tuyên, người con gái xin xắn, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi . Nàng đến tiễn mà không một lời chúc tụng . Lâu không hiểu tại sao ở gần bên nhau suốt hai năm trời mà chẳng có một tình cảm đặc biệt nào nảy sinh . Hôm nay, chàng chỉ thấy có một sự xúc động nhỏ trước giờ chia tay như giữa hai người bạn sơ giao .
--Nhớ viết thư về cho nhà buôn nhé . con phải chăm học và phải giữ lễ độ với gia đình bác Dương, đừng để người ta coi thường mình .
Trước lời dặn dò cẩn thận của cha, Lâu thấy khó chịu vì chàng đâu phải là thằng bé lên ba !
Nước mắt của mẹ, lời dặn dò của cha, tất cả khiến cho Lâu bồi hồi pha lẫn ngượng nghịu . Lên ngồi phi cơ rồi chàng mới thở ra nhẹ nhõm .
Bây giờ đứng giữa cái nắng chói chang của buổi chiều tháng chín, thành phố Đài Bắc nóng như lửa . Tựa lưng vào cổng phi trường, chàng lấy bức thư của cha để tìm địa chỉ của Bác Dương . Đường Nhân Ái ? Đường Nhân Ái ở nơi nào ? Không rõ gia đình bác Dương có sẵng sàng đón nhận mình không đây chứ ? Lâu ngại ngùng . Tuy rằng chàng thường biết là Bác Dương những chuyến đi Hương Cảng, bác Dương đều thường xuyên ở nhà chàng . Nhưng đấy là những cuộc tạm trú vài ba hôm chứ đâu có như chàng ở trọ đi học, là cả một vấn đề . Thời buổi này đâu phải là thời hoàng kim của tình bằng hữu, nó mong manh như tờ giấy lụa dễ rách . Còn bác gái nữa ? Bà ta sẽ đối đãi với chàng ra sao ? Xếp phong thư lại, Lâu đứng thẳng lưng, Mặc, đến nơi rồi tính .
Vừa định cho vali vào taxi, thì một chiếc xe du lịch màu đen từ xa chạy như bay tới .
Cửa vừa mở, Lâu đã thấy bác Dương.
--Lâu, tôi đến trễ qúa phải không, may là cháu chưa đi mất!
--Dạ chào bác, cháu không ngờ được bác đến đón thế này!
Lâu khẽ cúi đầu, nổi vui mừng hiện trên nụ cười, chàng có cảm giác của một kẻ may mắn . Dù sao có người đến đón còn hơn là phải lang bang tìm nhà . Bác Dương vồn vã:
--Không đến đón cháu sao được . Lần đầu tiên đến Đài Bắc, lạ nơi lạ chốn bác sợ cháu lạc đường . À này, cháu mau lớn qúa, trông củng ra vẻ lắm .
Vân Lâu cười:
-Thì bây giờ cháu đã hai mươi tuổi rồi!
Tại sao người lớn luc nào củng muốn coi kẻ ra sau mình là trẻ con mãi thế ? Ông Dương phụ mang hành lý của Lâu lên xe và bảo:
-Lên xe đi chứ ?
Vân Lâu quay sang người bạn già của cha :
-bác lái xe lấy à ?
-Ờ, cháu biết lái xe không ?
Vân Lâu được cơ hội trổ tài, vội kheo:
-Cháu có cả bằng lái quốc tế, bác muốn cháu thử không ?
-Thôi hôm khác đi, bao giờ cháu rành đường đi nước bước bác sẽ để cháu trổ tài . Vả lại bây giờ sự lưu thông ở thành phố này không được khá mấy, lái xe không quen dễ gặp tai nạn lắm .
Ngồi trên xe, Lâu thích thú nhìn qua khung kính . Xe be, xe ba bánh, xe đạp, xe gắn máy .. đủ loại đủ kiểu chạy như mắc cửi . Thế này chả trách ông Dương không dám đu8a xe chàng lái . Phố xá hai bên có lối kiến trúc hoàn toàn khác biệt với Hương Cảng, những ngôi biệt thự xinh xắn nằm dọc bên đường trông thật thoải mái .
Ông Dương vừa lái xe vừa đưa mắt dò xét chàng thanh niên ngồi cạnh mình . Chiếc trán rộng, đôi mắt to suy tư, nhưng nụ cười vẫn còn trẻ thơ . Ông Mẫn vậy mà vẫn có được thằng con trai dễ thương thế này! Một thứ tình cảm phức tạp hiện trong tim, đột nhiên ông linh cảm như có một điều bất hạnh đang chực chờ . Cho nó ở trong nhà là tốt hay xấu đây ? Đột nhiên ông Dương nghĩ đến câu nói mà đúng ra phải hỏi Lâu từ đầu :
-Cha mẹ cháu lúc này ra sao ? Mẹ cháu bằng lòng để cháu sống xa gia đình như thế này à ?
Vân Lâu đáp không nghĩ ngợi :
-Dạ mẹ cháu khóc lu bù chứ đâu có buông cháu đi dễ dàng được!
Từ lâu rồi, tình mẹ đã trỡ thành một sợi giây ràng buộc chàng vào gia đình, nhưng sao mẹ không chịu nghĩ đến việc đó ?
Lâu lơ đãng tiếp:
-Sang năm Vân Nhi nó cũng định sang đây!
Ông Dương nhìn thẳng con đường trước mặt:
-Vân Nhi à ? Được mà, sang năm cô ấy đến Đài Bắc, bảo cô ấy cứ đến nhà tôi ở đi . Nhà chúng tôi rộng lại ít người . Có tiếng cười nói của các cô cậu chắc sẽ vui lắm .
-Nhưng hình như bác cũng có một chị mà .
Đôi mày ông Dương khẽ chau, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt đã biến mất .
-Cháu muốn nói đến Hàn Ni của bác à ? Nó ....
Ông Dương ngập ngừng . Vân Lâu lạ lùng quay sang, vẻ thắc mắc . Ta đã nó gì khiến ông buồn ? Ông Dương không nói thêm một tiếng nào cả, như không co gì để nói . Ông nghĩ khách mới đến nhà, không nên để người ta buồn nổi buồn riêng của mình . cắn nhẹ môi ông để cho bao nhiêu câu trả lời biến thành tiếng thở dài . Xe quẹo qua khúc quanh, tiến vào con hẻm rộng và thoáng, ngừng trước đôi cánh cổng to sơn màu đỏ .
-Đến nhà rồi, cháu vào trước đi, bác cho xe vào nhà xe .
Lâu bước xuống, tiếng còi xe kêu vang .
Chàng nhìn xuống bức tường cao trước mặt, những cành phủ dung vương mình nhìn ra ngoài tường . Đời sống của gia đình này có vẻ phong lưu qúa .
Cửa mở, một cô tớ khoảng mười tám, mười chín tuổi ló người ra . Tiếng ông Dương gọi:
-Tú lan, cô mời cậu Lâu vào phòng khách ngồi chơi, rồi ra mở cửa nhà xe cho tôi nhanh lên:
-Dạ thưa cậu .
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Người Đài Loan gọi chủ bằng cậu chứ không bằng ông chủ như ở Hương Cảng . Chàng theo Tú Lan, vượt qua vườn hoa rộng, hai bên con đường trải sỏi là những cụm hoa hồng . Đằng kia, bên vách tường cao những cành phù dung và trúc mọc xen kẽ, bên trái ngôi nhà hai tầng là một cái ao sen có một cây cầu sơn đỏ bắc ngang . Dương liễu và mộc cần mọc rải rác . Cảnh đẹp như thơ . Lối kiến trúc là một sự tổng hợp giữa đông và tây . Qua khỏi con đường trải đá, Vân Lâu bước vào phòng khách rộng có cửa kính . Ngồi xuống ghế sa lông, Lâu quan sát khắp phòng . Một màu xanh độc nhất được bài trí, từ tấm màn cửa đến vải bọc nệm ghế . Khung cảnh mát dịu và yên lặng một cách hơi khác lạ làm chàng thấy lòng rộn ràng .
Người tớ gái đã đi ra từ bao giờ . Cả gian phòng to lớn không một tiếng động, Vân Lâu bị lạc lõng . Trước mặt chàng là cầu thang dẫn lên lầu, bên chân thang bày một chậu kiểng đẹp mà Lâu chẳng rõ tên . Góc đằng kia chiếc đàn dương cầm nằm im, một cái khăn bằng nỉ màu xanh phủ kỹ, trên có một ngọn đèn bàn và một bình hoa cô độc . Bình không phải để cắm hoa mà chỉ để cắm những sợ lông công đủ màu kim tuyến .
Đẹp thật! Đẹp lại trang nhã, không khí có vẻ thần tiên, cao qúy chứ không trần tục như ở Hương Cảng . Vân Lâu không dám tin rằng chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà chàng đã từ một nơi ồn ào đầy tiếng người, đầy xe cộ, thoát đến một vùng đất bình yên thế này .
Có tiếng mở cửa, bác Dương bước và sau, sau lưng là cô Tú Lan khệ nệ mang hai cái vali của Lâu .
-Cô mang hành lý của cậu Lâu lên phòng mà mấy hôm trước tôi đã bảo sữa soạn sẵn đấy, xong mời mợ xuống ngay nhé!
Vân Lâu vội bước tới lấy vali:
-Để tôi mang cho!
Dù Tú Lan là người làm trong nhà, nhưng chàng không nỡ để người con gái làm một việc nặng nề chẳng hợp với khả năng mình . Ông Dương can và nói nửa đùa nửa thật:
-Thôi, để cô ấy mang lên cho, cháu ngồi nghĩ cho khẻo . Đừng khách sáo qúa tôi không bằng lòng đâu nhé!
Vân Lâu ngồi xuống, ông Dương tự nhiên đốt điếu thuốc, nhả khói, xong nhìn lên lầu, đôi mày ông khẽ chau lại . Có chuyện gì thế mà sao bà Dương lại chưa xuống ? Ông Dương gọi to:
-Nhã Ơiiiii!
Trên lầu có tiếng chân bước nhè nhẹ, Vân Lâu ngẩng mặt lên, một người đàn bà đứng tuổi đang bước xuống . Trong chiếc áo dài màu đen, mái tóc búi gọn ra sau, một ít phấn hồng trên má, trông bà thật qúy phái . Bất giác Lâu cảm thấy tôn kính bà lạ lùng . Chàng chắc chắn đây là bác Dương gái . Tuy đã được nghe nói tới bà nhiều lần, nhưng Lâu vẫn không sao ngờ được bác lại đài các đến thế . Hèn gì căn phòng chẳng lịch sự, trang nhã .
Tiếng giới thiệu của ông Dương:
-Nhã, em xem, con trai của Mẫn, cháu Lâu đây củng đã lớn nhanh qúa nhỉ ?
Vân Lâu đứng dậy . Tia mắt bà Dương liếc nhanh về phía ông chồng, giọng trách nhẹ:
-Anh nói nhỏ một tí, nó mới ngủ đấy!
Mắt ông Dương thoáng buồn:
-Nó lại thấy khó chịu trong người nữa à ?
-Vâng
Bà Dương đáp xong mới chậm rãi quay sang Vân Lâu với cái nhìn thăm dò . Trên khuôn mặt bà một thoáng lạ lùng ẩn hiện . Vân Lâu ngơ ngác, chuyện gì thế này ? Chàng ngập ngừng cúi đầu với một dấu hỏi to trong đầu:
-Thưa ... có phải bác gái không ạ ?
Bà Dương không để ý đến câu hỏi của Vân Lâu, bà quay sang chồng nói:
-Nó trông củng bô trai như anh Mẫn lúc còn trẻ, hở anh ?
Ông Dương ậm ờ, bà Dương lại quay sang Lâu cười thật tươi, đôi mắt thật nồng nàn:
-Rất sung sướng được nhận cháu ở đây . Cháu Lâu, cháu cứ ở đây như ở nhà, thuở mẹ của cháu còn mang cháu trong người, bà đã cho cháu cho bác làm con nuôi rồi đấy nhé . Bà Dương lại cười, bà quay sang nói với chồng . Anh xem tôi thấy nó còn bô trai hơn anh Mẫn nữa là khác, không như ông bố gàn gàn ương ương .
Ông Dương cười theo:
-Em đừng có phê bình cháu nó mãi như thế . Ngồi, ngồi xuống đi cháu, đừng ngại ngùng gì cả nhé, đàn bà họ thăm hỏi ồn ào như thế đó .
Bà Dương nói đùa:
-Ông định nói xấu tôi đấy à ?
Ông Dương vội vã chạy:
-Thôi, được rồi, tôi xin chịu thua .
Bà Dương cười, ông Dương cũng cười theo . Lâu vui lây cái vui đầm ấm của gia đình này . Ở nhà chàng, cha mẹ chàng làm gì có cái cảnh thân mật như thế này . Cha chàng bao giờ củng giữ vẻ nghiêm nghị, mẹ thì chỉ biết phục tùng . Một khung cảnh gia đình điển hình của luân lý Trung Hoa cổ hủ . Chồng là ông trời, là vua, là vũ trụ, là biểu tượng quyền uy, Lâu không bao giờ nghe được tiếng cười đùa của cha mẹ . Không khí gia đình lúc nào củng khô khan, không đầm ấm, không tình cảm như ở đây . Chàng thấy có một chút cảm phục lẫn thân thiện . Vân Lâu bắt đầu thấy thích người đàn bà này, một người đàn bà tế nhị đầy tình cảm, tươi mát như gian phòng này ...
-Thôi được rồi, tôi không dám làm phiền các ông nữa đâu . Anh Dương, anh đưa Lâu lên phòng xem có còn thiếu gì không, để em xuống bếp lo liệu mấy thứ . Cháu mới đến, chúng ta củng nên chọn thức ăn đặc biệt một chút chứ .
Vân Lâu vội cản ngăn:
-Thưa bác, xin bác đừng nhọc lòng như vậy .
Bác Dương vẫn giữ nụ cười dễ mến:
-Cháu đừng ngại, thật ra hôm nay bác muốn ăn ngon nhưng không lẽ nói ra kì qúa, mới lợi dụng danh nghĩa của cháu đấy mà .
Ông Dương chen vào:
-Đừng có ham, thức ăn của nhà Lâu nổi tiếng ở Hương Cảng, bà coi chừng đừng múa rìu qua mắt thợ đấy nhé .
Bà Dương cười:
-Nhập gia tuỳ tục mà . Đến nhà chúng ta, thức ăn bảo ngon là ngon chứ đâu thể đem so sánh o8? đây với ở nhà được phải không cháu Lâu ?
-Vâng vâng . Thức ăn hàng ngày mẹ cháu làm củng thường thôi . Có lẽ hôm nay cháu sẽ được bữa cơm ngon .
-Đó ông có nghe ra chưa ?
Bà Dương liếc chồng thật bén . Ông Dương cười xoà, nhìn Vân Lâu nói:
-Tôi không ngờ cháu lại khéo nói như thế . Cha mẹ cháu đâu có như cháu ? Cháu giống ai thế ?
Vân Lâu cười không đáp, bà Dương quay lưng bước xuống bếp .
-Thôi, chúng ta đi xem phòng nào!
Theo chân ông Dương . Lâu lên lầu . Chiếc phòng ngủ dành cho chàng tuy nhỏ nhưng thật xinh, bên trong có một bộ ghế mây . Phòng có ba cửa ra vào . Một cửa đưa đến những phòng bên cạnh, một cứa đưa ra hành lang và một cửa đưa thẳng đến cầu thang, ông Dương nhìn Lâu nói:
-Mong rằng gian phòng này sẽ hợp ý cháu .
Quả thật Vân Lâu rất ưng ý, gian phòng ngập đầy ánh sáng và đầy đủ tiện nghi . Cửa sổ được mắc màn trắng đục, chiếc bàn viết rộng, trên có ngọn đèn bàn, lịch, sách, mực viết đầy đủ . Ông Dương bảo thêm:
-Mấy thứ này đều do bác gái sắm sửa cả đấy .
-Cháu không biết phải nói với hai bác thế nào mới phải .
Ông Dương khoát tay:
-Thôi cháu nghỉ đi, bây giờ tôi phải đến sở . Đến bửa cơm tối tôi bảo cô Lan lên gọi cháu .
-Vâng, cảm ơn bác .
-Được rồi chiều gặp lại nhé . À quên, phòng tắm ở bên kia hành lang đấy .
Ông Dương đưa tay chỉ về phía hành lang, hàng cửa hai bên cho thấy rõ hành lang sâu hút .
-Dạ, xin cảm ơn bác .
Ông Dương đi xong, Vân Lâu cài cửa phòng lại, chàng ngắm nghía gian phòng lại một lần nữa . Cảm ơn thật nhiều cho sự săn sóc này , nhưng Lâu không biết phải nói như thế nào, hình như khoảng cách giữa hai thế hệ rộng qúa làm chàng ngại ngùng .
Ngồi lên cái ghế xoay, chàng nhìn ra song cửa, bên ngoài là một hồ sen . Bây giờ là mùa hạ, những đoá sen rộn rã bên bờ lá xanh . Vân Lâu bỏ vào trong, mở vali lấy quà cha mẹ gói tặng gia đình bác Dương . Chàng định lúc ăn cơm tối sẽ mang xuống . Hai món qùa cho hai người lớn tuổi, và một cho cô con gái . Dương Hàn Ni! Nhưng cô ấy bây giờ ở đâu ? Đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật, có lẽ cô ấy ở nội trú . Cô ta bao nhiêu tuổi nhỉ ? tại sao mình lại bận tâm thế, lúc dùng cơm sẽ thấy mặt ngay mà .
Sau khi sắp soạn đồ đạc xong, chàng thấy mệt . Cả ngày qua không chợp mắt được một chút . Vân Nhi lại bày trò tiễn đưa rắc rối, rồi mẹ lại dặn dò cả một đêm, làm sao ngủ được! Cái mệt thấm vào người, Vân Lâu nằm xuống, gối đầu nhìn lên trần nhà nghĩ đến cha mẹ, Vân Nhi, Mỹ Tuyên và đời sống mới sắp đến . Hai vợ chồng bác Dương, có con gái - Hàn Ni, cái tên thật đẹp, không hiểu người có đẹp như cái tên không ? Xoay lưng lại, chiếc giường nệm thật êm, mùi thơm vải mới của chăn mền làm chàng dễ chịu, chàng nhắm mắt lại
Người tớ gái đã đi ra từ bao giờ . Cả gian phòng to lớn không một tiếng động, Vân Lâu bị lạc lõng . Trước mặt chàng là cầu thang dẫn lên lầu, bên chân thang bày một chậu kiểng đẹp mà Lâu chẳng rõ tên . Góc đằng kia chiếc đàn dương cầm nằm im, một cái khăn bằng nỉ màu xanh phủ kỹ, trên có một ngọn đèn bàn và một bình hoa cô độc . Bình không phải để cắm hoa mà chỉ để cắm những sợ lông công đủ màu kim tuyến .
Đẹp thật! Đẹp lại trang nhã, không khí có vẻ thần tiên, cao qúy chứ không trần tục như ở Hương Cảng . Vân Lâu không dám tin rằng chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà chàng đã từ một nơi ồn ào đầy tiếng người, đầy xe cộ, thoát đến một vùng đất bình yên thế này .
Có tiếng mở cửa, bác Dương bước và sau, sau lưng là cô Tú Lan khệ nệ mang hai cái vali của Lâu .
-Cô mang hành lý của cậu Lâu lên phòng mà mấy hôm trước tôi đã bảo sữa soạn sẵn đấy, xong mời mợ xuống ngay nhé!
Vân Lâu vội bước tới lấy vali:
-Để tôi mang cho!
Dù Tú Lan là người làm trong nhà, nhưng chàng không nỡ để người con gái làm một việc nặng nề chẳng hợp với khả năng mình . Ông Dương can và nói nửa đùa nửa thật:
-Thôi, để cô ấy mang lên cho, cháu ngồi nghĩ cho khẻo . Đừng khách sáo qúa tôi không bằng lòng đâu nhé!
Vân Lâu ngồi xuống, ông Dương tự nhiên đốt điếu thuốc, nhả khói, xong nhìn lên lầu, đôi mày ông khẽ chau lại . Có chuyện gì thế mà sao bà Dương lại chưa xuống ? Ông Dương gọi to:
-Nhã Ơiiiii!
Trên lầu có tiếng chân bước nhè nhẹ, Vân Lâu ngẩng mặt lên, một người đàn bà đứng tuổi đang bước xuống . Trong chiếc áo dài màu đen, mái tóc búi gọn ra sau, một ít phấn hồng trên má, trông bà thật qúy phái . Bất giác Lâu cảm thấy tôn kính bà lạ lùng . Chàng chắc chắn đây là bác Dương gái . Tuy đã được nghe nói tới bà nhiều lần, nhưng Lâu vẫn không sao ngờ được bác lại đài các đến thế . Hèn gì căn phòng chẳng lịch sự, trang nhã .
Tiếng giới thiệu của ông Dương:
-Nhã, em xem, con trai của Mẫn, cháu Lâu đây củng đã lớn nhanh qúa nhỉ ?
Vân Lâu đứng dậy . Tia mắt bà Dương liếc nhanh về phía ông chồng, giọng trách nhẹ:
-Anh nói nhỏ một tí, nó mới ngủ đấy!
Mắt ông Dương thoáng buồn:
-Nó lại thấy khó chịu trong người nữa à ?
-Vâng
Bà Dương đáp xong mới chậm rãi quay sang Vân Lâu với cái nhìn thăm dò . Trên khuôn mặt bà một thoáng lạ lùng ẩn hiện . Vân Lâu ngơ ngác, chuyện gì thế này ? Chàng ngập ngừng cúi đầu với một dấu hỏi to trong đầu:
-Thưa ... có phải bác gái không ạ ?
Bà Dương không để ý đến câu hỏi của Vân Lâu, bà quay sang chồng nói:
-Nó trông củng bô trai như anh Mẫn lúc còn trẻ, hở anh ?
Ông Dương ậm ờ, bà Dương lại quay sang Lâu cười thật tươi, đôi mắt thật nồng nàn:
-Rất sung sướng được nhận cháu ở đây . Cháu Lâu, cháu cứ ở đây như ở nhà, thuở mẹ của cháu còn mang cháu trong người, bà đã cho cháu cho bác làm con nuôi rồi đấy nhé . Bà Dương lại cười, bà quay sang nói với chồng . Anh xem tôi thấy nó còn bô trai hơn anh Mẫn nữa là khác, không như ông bố gàn gàn ương ương .
Ông Dương cười theo:
-Em đừng có phê bình cháu nó mãi như thế . Ngồi, ngồi xuống đi cháu, đừng ngại ngùng gì cả nhé, đàn bà họ thăm hỏi ồn ào như thế đó .
Bà Dương nói đùa:
-Ông định nói xấu tôi đấy à ?
Ông Dương vội vã chạy:
-Thôi, được rồi, tôi xin chịu thua .
Bà Dương cười, ông Dương cũng cười theo . Lâu vui lây cái vui đầm ấm của gia đình này . Ở nhà chàng, cha mẹ chàng làm gì có cái cảnh thân mật như thế này . Cha chàng bao giờ củng giữ vẻ nghiêm nghị, mẹ thì chỉ biết phục tùng . Một khung cảnh gia đình điển hình của luân lý Trung Hoa cổ hủ . Chồng là ông trời, là vua, là vũ trụ, là biểu tượng quyền uy, Lâu không bao giờ nghe được tiếng cười đùa của cha mẹ . Không khí gia đình lúc nào củng khô khan, không đầm ấm, không tình cảm như ở đây . Chàng thấy có một chút cảm phục lẫn thân thiện . Vân Lâu bắt đầu thấy thích người đàn bà này, một người đàn bà tế nhị đầy tình cảm, tươi mát như gian phòng này ...
-Thôi được rồi, tôi không dám làm phiền các ông nữa đâu . Anh Dương, anh đưa Lâu lên phòng xem có còn thiếu gì không, để em xuống bếp lo liệu mấy thứ . Cháu mới đến, chúng ta củng nên chọn thức ăn đặc biệt một chút chứ .
Vân Lâu vội cản ngăn:
-Thưa bác, xin bác đừng nhọc lòng như vậy .
Bác Dương vẫn giữ nụ cười dễ mến:
-Cháu đừng ngại, thật ra hôm nay bác muốn ăn ngon nhưng không lẽ nói ra kì qúa, mới lợi dụng danh nghĩa của cháu đấy mà .
Ông Dương chen vào:
-Đừng có ham, thức ăn của nhà Lâu nổi tiếng ở Hương Cảng, bà coi chừng đừng múa rìu qua mắt thợ đấy nhé .
Bà Dương cười:
-Nhập gia tuỳ tục mà . Đến nhà chúng ta, thức ăn bảo ngon là ngon chứ đâu thể đem so sánh o8? đây với ở nhà được phải không cháu Lâu ?
-Vâng vâng . Thức ăn hàng ngày mẹ cháu làm củng thường thôi . Có lẽ hôm nay cháu sẽ được bữa cơm ngon .
-Đó ông có nghe ra chưa ?
Bà Dương liếc chồng thật bén . Ông Dương cười xoà, nhìn Vân Lâu nói:
-Tôi không ngờ cháu lại khéo nói như thế . Cha mẹ cháu đâu có như cháu ? Cháu giống ai thế ?
Vân Lâu cười không đáp, bà Dương quay lưng bước xuống bếp .
-Thôi, chúng ta đi xem phòng nào!
Theo chân ông Dương . Lâu lên lầu . Chiếc phòng ngủ dành cho chàng tuy nhỏ nhưng thật xinh, bên trong có một bộ ghế mây . Phòng có ba cửa ra vào . Một cửa đưa đến những phòng bên cạnh, một cứa đưa ra hành lang và một cửa đưa thẳng đến cầu thang, ông Dương nhìn Lâu nói:
-Mong rằng gian phòng này sẽ hợp ý cháu .
Quả thật Vân Lâu rất ưng ý, gian phòng ngập đầy ánh sáng và đầy đủ tiện nghi . Cửa sổ được mắc màn trắng đục, chiếc bàn viết rộng, trên có ngọn đèn bàn, lịch, sách, mực viết đầy đủ . Ông Dương bảo thêm:
-Mấy thứ này đều do bác gái sắm sửa cả đấy .
-Cháu không biết phải nói với hai bác thế nào mới phải .
Ông Dương khoát tay:
-Thôi cháu nghỉ đi, bây giờ tôi phải đến sở . Đến bửa cơm tối tôi bảo cô Lan lên gọi cháu .
-Vâng, cảm ơn bác .
-Được rồi chiều gặp lại nhé . À quên, phòng tắm ở bên kia hành lang đấy .
Ông Dương đưa tay chỉ về phía hành lang, hàng cửa hai bên cho thấy rõ hành lang sâu hút .
-Dạ, xin cảm ơn bác .
Ông Dương đi xong, Vân Lâu cài cửa phòng lại, chàng ngắm nghía gian phòng lại một lần nữa . Cảm ơn thật nhiều cho sự săn sóc này , nhưng Lâu không biết phải nói như thế nào, hình như khoảng cách giữa hai thế hệ rộng qúa làm chàng ngại ngùng .
Ngồi lên cái ghế xoay, chàng nhìn ra song cửa, bên ngoài là một hồ sen . Bây giờ là mùa hạ, những đoá sen rộn rã bên bờ lá xanh . Vân Lâu bỏ vào trong, mở vali lấy quà cha mẹ gói tặng gia đình bác Dương . Chàng định lúc ăn cơm tối sẽ mang xuống . Hai món qùa cho hai người lớn tuổi, và một cho cô con gái . Dương Hàn Ni! Nhưng cô ấy bây giờ ở đâu ? Đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật, có lẽ cô ấy ở nội trú . Cô ta bao nhiêu tuổi nhỉ ? tại sao mình lại bận tâm thế, lúc dùng cơm sẽ thấy mặt ngay mà .
Sau khi sắp soạn đồ đạc xong, chàng thấy mệt . Cả ngày qua không chợp mắt được một chút . Vân Nhi lại bày trò tiễn đưa rắc rối, rồi mẹ lại dặn dò cả một đêm, làm sao ngủ được! Cái mệt thấm vào người, Vân Lâu nằm xuống, gối đầu nhìn lên trần nhà nghĩ đến cha mẹ, Vân Nhi, Mỹ Tuyên và đời sống mới sắp đến . Hai vợ chồng bác Dương, có con gái - Hàn Ni, cái tên thật đẹp, không hiểu người có đẹp như cái tên không ? Xoay lưng lại, chiếc giường nệm thật êm, mùi thơm vải mới của chăn mền làm chàng dễ chịu, chàng nhắm mắt lại
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Chương Ba
Tiếng gọi cửa dồn dập làm Vân Lâu giật mình tỉnh giấc . Nắng đã tắt bên ngoài song tự bao giờ, bóng tối che mờ cả phòng . Vân Lâu ngồi ngay người lại, đưa tay dụi mắt, vươn vai, ngáp một cái thật dài, giấc ngủ ngon thật! Bên ngoài tiếng gọi cửa của cô Lan tiếp tục:
-Cậu Lâu ơi, thức dậy dùng cơm!
-Tôi thức dậy rồi .
Vân Lâu nói xong nhảy xuống giường, đưa tay vuốt mái tóc rối . Áo quần nhăn nếp, nhưng giờ này mà còn thay quần áo thì phiền qúa, Vân Lâu mở cửa bước nhanh ra ngoài, nhảy vội trên bậc thang khi thấy vợ chồng ông Dương chờ đợi . Ngồi vào bàn ăn Vân Lâu ngượng ngùng:
-Cháu ngủ ngon qúa quên cả giờ cơm làm hai bác phải đợi ...
Bà Dương nhìn Lâu với cái nhìn thật dịu dàng:
-Ngủ ngon không cháu ?
Nụ cười ngượng ngập như trẻ thơ của Lâu, đôi mắt sáng sau giấc ngủ đầu đủ, thân thể tràn đầy sinh lực, tất cả những điều đó làm bà thấy mến Lâu vô cùng . Lòng bà nhen nhúm một thứ tình mẫu tử dành cho Lâu .
Vân Lâu hít một hơi dài, gian phòng đầy mùi thức ăn, chàng thấy đói . Nhìn nhanh quanh bàn, bấy giờ Lâu mới trông thấy một thiếu nữ đang ngồi trên ghế nhìn chàng bình thản . Có lẽ đây là Hàn Ni! Vân Lâu nghĩ . Đứa con gái duy nhất của vợ chồng ông Dương mà mỗi lần đọc tên lên là lòng thấy mát lạnh . Sực nhớ đến những món quà, không suy nghĩ gì nữa, Vân Lâu quay lưng lại chạy bay lên lầu, tiếng bà Dương đuổi theo:
-Lâu, cháu đi đâu thế ?
-Mang qùa xuống . Quà của cha con gởi biếu hai bác, con quên để trên phòng .
-Gì mà vội thế ? Ăn cơm cái đã, thức ăn nguội lạnh cả rồi .
Vân Lâu đứng lại, bà Dương quay sang cô gái ngồi cạnh giới thiệu:
-Nãy giờ quên giới thiệu ...
Bà Dương chưa nói hết câu thì Vân Lâu đã nhanh mồm:
-Cháu biết rồi đây là ... Hàn Ni .
Không phải sao ? Người con gái có đôi mặt đen, đôi môi dầy, chưa hơn hai mươi tuổi thì còn ai vào đây . Nàng không đẹp lắm, nhưng thân hình cân đối, ở lứa tuổi yêu đời, dễ gây lòng thiện cảm .
-Trời ơi! Người con gái đột nhiên cười to, nét tinh quái hiện lên mắt . Tôi mà là Hàn Ni à ?
Bà Dương quay sang thiếu nữa trách yêu:
-Thôi đừng đùa con, quay lại Vân Lâu, bà giới thiệu . Con bé này không phải là Hàn Ni, nó là cháu gọi tôi bằng dì, tên là Thúy Vi đấy!
Quê thật! Vân Lâu nóng cả mặt, khuôn mặt người con gái trông như trêu chọc Lâu, thật quê! Vân Lâu lắp bắp:
-Xin lỗi cô nhé!
Ông Dương giảng hòa:
-Có gì đâu mà lỗi với phải, ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay bác gái con đích thân xuống bếp đấy . Ăn thử xem sao ? Vân Lâu ngồi xuống nhìn quanh . Trên bàn ngoài hai vợ chồng bác Dương và Thuý Vi ra không còn một ai khác . Bưng chén cơm lên, do dự một chút, Vân Lâu hỏi:
-Còn .. còn Hàn Ni đâu bác ?
-Hàn Ni à ? Bà Dương có một chút gì không thoải mái, đôi mày chau lại . Nó ... nó không được khẻo, nên bác cho mang cơm lên phòng nó rồi .
Vân Lâu không hỏi thêm gì nữa, chuyện Hàn Ni xuống hay không xuống dùng cơm chẳng có một liên hệ nào với chàng . Những món ăn trên bàn đang hấp dẫn dạ dày . Chiếc bụng đói cần phải làm việc . Vân Lâu nâng chén lên, vừa ăn vừa khen ngon .
Vẻ tự nhiên của chàng khiến và Dương hài lòng . Bà cảm thấy thật không phí một buổi chiều mệt nhọc nơi nhà bếp . Thúy Vi ngồi cạnh thỉnh thoảng nhìn lên . Không có gì để nói nữa . Bữa co8m tự nhiên và trầm lặng . Bà Dương lên tiếng:
-Tháng chín mới tựu trường, cháu còn mười mấy hôm rãnh rỗi nên đi chơi để biết thêm xứ Đài Loan này . Lâu muốn đi đâu nào ? Hồ Nhật Nguyệt, núi A Lý, xa lộ xuyên tỉnh ? Tiếc là bác không rảnh để đưa cháu đi ...
Vân Lâu vội nói:
-Cám ơn bác, cháu còn ở Đài Loan bốn năm mà, thiếu gì thời giờ đi thăm viếng .
-Hay là để tôi nhờ Thúy Vi đưa cháu đến các vùng lân cận thành phố chơi nhé ? gần đây có hồ Bích Đầm, núi Dương Minh, Dã Liễu .. Phải rồi còn bờ biển Kim Sơn đẹp lắm . Lâu có biết lội không ?
Vân Lâu cười:
-Dạ biết, con bơi củng khá .
Bà Dương quay sang Thúy Vi:
-Thúy Vi ở thêm mấy hôm nữa để đưa cậu khách của tôi đi chơi được không ?
Thúy Vi cười thật tươi:
-Đối với cháu thì không thành vấn đề, chỉ sợ Hàn Ni ....
Hàn Ni à ? Nét cười trên khuôn mặt bà Dương biến thật nhanh, đôi mi chớp nhanh mấy cái, bà tiếp, nhưng giọng noi thấp hẳn xuống . Cháu ở chơi với Hàn Ni củng được, nó buồn củng tội .
Ông Dương chau mày lại, sự vui vẻ trên bàn ăn đột nhiên mất hẳn . Vân Lâu hết nhìn ông Dương lại sang nhìn bà Dương . Sao lạ vậy ? Sự hiện diện của ta đã làm xáo trộn trật tự gia đình này à ? Do dự một lúc chàng nói:
-Hai bác đừng qúa bận tâm, cháu có thể tự lo liệu được . Ngày mai cháu ra phố một mình củng được, cháu lớn rồi mà!
Sự vui vẻ trên gương mặt bà Dương:
-Chúng tôi đâu có lo lắng gì đâu, chỉ tại .... Thôi được rồi, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính .
Thúy Vi chen vào:
Thật ra thì cháu có thể hướng dẫn anh Vân ... Vân gì nhỉ ?
Cô bé ngước đôi mắt to nhìn Lâu, Vân Lâu cười xòa:
-Vân Lâu!
Thúy Vi quay sang bà Dương:
-Con sẵn sàng hướng dẫn anh Lâu đi phố, với điều kiện là Hàn Ni không cần con . Thật ra, con biết Hàn Ni chắc củng không cần con lắm đâu, nó có đời sống riêng, thế giới riêng của nó .
Bà Dương buồn buồn thở dài:
-Nó có cần con đến mấy đi nữa nó củng không nói ra cho con biết đâu .
Tiếng gọi cửa dồn dập làm Vân Lâu giật mình tỉnh giấc . Nắng đã tắt bên ngoài song tự bao giờ, bóng tối che mờ cả phòng . Vân Lâu ngồi ngay người lại, đưa tay dụi mắt, vươn vai, ngáp một cái thật dài, giấc ngủ ngon thật! Bên ngoài tiếng gọi cửa của cô Lan tiếp tục:
-Cậu Lâu ơi, thức dậy dùng cơm!
-Tôi thức dậy rồi .
Vân Lâu nói xong nhảy xuống giường, đưa tay vuốt mái tóc rối . Áo quần nhăn nếp, nhưng giờ này mà còn thay quần áo thì phiền qúa, Vân Lâu mở cửa bước nhanh ra ngoài, nhảy vội trên bậc thang khi thấy vợ chồng ông Dương chờ đợi . Ngồi vào bàn ăn Vân Lâu ngượng ngùng:
-Cháu ngủ ngon qúa quên cả giờ cơm làm hai bác phải đợi ...
Bà Dương nhìn Lâu với cái nhìn thật dịu dàng:
-Ngủ ngon không cháu ?
Nụ cười ngượng ngập như trẻ thơ của Lâu, đôi mắt sáng sau giấc ngủ đầu đủ, thân thể tràn đầy sinh lực, tất cả những điều đó làm bà thấy mến Lâu vô cùng . Lòng bà nhen nhúm một thứ tình mẫu tử dành cho Lâu .
Vân Lâu hít một hơi dài, gian phòng đầy mùi thức ăn, chàng thấy đói . Nhìn nhanh quanh bàn, bấy giờ Lâu mới trông thấy một thiếu nữ đang ngồi trên ghế nhìn chàng bình thản . Có lẽ đây là Hàn Ni! Vân Lâu nghĩ . Đứa con gái duy nhất của vợ chồng ông Dương mà mỗi lần đọc tên lên là lòng thấy mát lạnh . Sực nhớ đến những món quà, không suy nghĩ gì nữa, Vân Lâu quay lưng lại chạy bay lên lầu, tiếng bà Dương đuổi theo:
-Lâu, cháu đi đâu thế ?
-Mang qùa xuống . Quà của cha con gởi biếu hai bác, con quên để trên phòng .
-Gì mà vội thế ? Ăn cơm cái đã, thức ăn nguội lạnh cả rồi .
Vân Lâu đứng lại, bà Dương quay sang cô gái ngồi cạnh giới thiệu:
-Nãy giờ quên giới thiệu ...
Bà Dương chưa nói hết câu thì Vân Lâu đã nhanh mồm:
-Cháu biết rồi đây là ... Hàn Ni .
Không phải sao ? Người con gái có đôi mặt đen, đôi môi dầy, chưa hơn hai mươi tuổi thì còn ai vào đây . Nàng không đẹp lắm, nhưng thân hình cân đối, ở lứa tuổi yêu đời, dễ gây lòng thiện cảm .
-Trời ơi! Người con gái đột nhiên cười to, nét tinh quái hiện lên mắt . Tôi mà là Hàn Ni à ?
Bà Dương quay sang thiếu nữa trách yêu:
-Thôi đừng đùa con, quay lại Vân Lâu, bà giới thiệu . Con bé này không phải là Hàn Ni, nó là cháu gọi tôi bằng dì, tên là Thúy Vi đấy!
Quê thật! Vân Lâu nóng cả mặt, khuôn mặt người con gái trông như trêu chọc Lâu, thật quê! Vân Lâu lắp bắp:
-Xin lỗi cô nhé!
Ông Dương giảng hòa:
-Có gì đâu mà lỗi với phải, ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay bác gái con đích thân xuống bếp đấy . Ăn thử xem sao ? Vân Lâu ngồi xuống nhìn quanh . Trên bàn ngoài hai vợ chồng bác Dương và Thuý Vi ra không còn một ai khác . Bưng chén cơm lên, do dự một chút, Vân Lâu hỏi:
-Còn .. còn Hàn Ni đâu bác ?
-Hàn Ni à ? Bà Dương có một chút gì không thoải mái, đôi mày chau lại . Nó ... nó không được khẻo, nên bác cho mang cơm lên phòng nó rồi .
Vân Lâu không hỏi thêm gì nữa, chuyện Hàn Ni xuống hay không xuống dùng cơm chẳng có một liên hệ nào với chàng . Những món ăn trên bàn đang hấp dẫn dạ dày . Chiếc bụng đói cần phải làm việc . Vân Lâu nâng chén lên, vừa ăn vừa khen ngon .
Vẻ tự nhiên của chàng khiến và Dương hài lòng . Bà cảm thấy thật không phí một buổi chiều mệt nhọc nơi nhà bếp . Thúy Vi ngồi cạnh thỉnh thoảng nhìn lên . Không có gì để nói nữa . Bữa co8m tự nhiên và trầm lặng . Bà Dương lên tiếng:
-Tháng chín mới tựu trường, cháu còn mười mấy hôm rãnh rỗi nên đi chơi để biết thêm xứ Đài Loan này . Lâu muốn đi đâu nào ? Hồ Nhật Nguyệt, núi A Lý, xa lộ xuyên tỉnh ? Tiếc là bác không rảnh để đưa cháu đi ...
Vân Lâu vội nói:
-Cám ơn bác, cháu còn ở Đài Loan bốn năm mà, thiếu gì thời giờ đi thăm viếng .
-Hay là để tôi nhờ Thúy Vi đưa cháu đến các vùng lân cận thành phố chơi nhé ? gần đây có hồ Bích Đầm, núi Dương Minh, Dã Liễu .. Phải rồi còn bờ biển Kim Sơn đẹp lắm . Lâu có biết lội không ?
Vân Lâu cười:
-Dạ biết, con bơi củng khá .
Bà Dương quay sang Thúy Vi:
-Thúy Vi ở thêm mấy hôm nữa để đưa cậu khách của tôi đi chơi được không ?
Thúy Vi cười thật tươi:
-Đối với cháu thì không thành vấn đề, chỉ sợ Hàn Ni ....
Hàn Ni à ? Nét cười trên khuôn mặt bà Dương biến thật nhanh, đôi mi chớp nhanh mấy cái, bà tiếp, nhưng giọng noi thấp hẳn xuống . Cháu ở chơi với Hàn Ni củng được, nó buồn củng tội .
Ông Dương chau mày lại, sự vui vẻ trên bàn ăn đột nhiên mất hẳn . Vân Lâu hết nhìn ông Dương lại sang nhìn bà Dương . Sao lạ vậy ? Sự hiện diện của ta đã làm xáo trộn trật tự gia đình này à ? Do dự một lúc chàng nói:
-Hai bác đừng qúa bận tâm, cháu có thể tự lo liệu được . Ngày mai cháu ra phố một mình củng được, cháu lớn rồi mà!
Sự vui vẻ trên gương mặt bà Dương:
-Chúng tôi đâu có lo lắng gì đâu, chỉ tại .... Thôi được rồi, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính .
Thúy Vi chen vào:
Thật ra thì cháu có thể hướng dẫn anh Vân ... Vân gì nhỉ ?
Cô bé ngước đôi mắt to nhìn Lâu, Vân Lâu cười xòa:
-Vân Lâu!
Thúy Vi quay sang bà Dương:
-Con sẵn sàng hướng dẫn anh Lâu đi phố, với điều kiện là Hàn Ni không cần con . Thật ra, con biết Hàn Ni chắc củng không cần con lắm đâu, nó có đời sống riêng, thế giới riêng của nó .
Bà Dương buồn buồn thở dài:
-Nó có cần con đến mấy đi nữa nó củng không nói ra cho con biết đâu .
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Vân Lâu nhìn bà Dương không hiểu, Hàn Ni, Hàn Ni sao thế ? Tại sao tất cả những người ở đây ai củng muốn đem cô nàng dấu kín cả vậy ? Gia đình này có gì bí mật ? Dù co hay không, Lâu củng nhìn thấy một sự khác lạ trong không khí bàng bạc này . Mặc họ, chàng ăn thật nhanh, can hệ gì mình . Bản tính phóng khoáng khiến chàng thoát ngay khỏi ý quẫn . Nhìn Thúy Vi chàng nghĩ: may thật, mới đến Đài Bắc lần đầu tiên, mà đã có người đẹp tình nguyện đi phố thế này là nhất rồi! Vân Lâu hỏi Thúy Vi:
-Cô học ở đâu ?
-Tôi không học ở đâu cả . Thúy Vi trả lời, vẻ tinh nghịch lại hiện lên khuôn mặt xin xắn . Tôi đã thi rớt đại học, thế nên suốt ngày không có việc gì làm dì Dương mới bảo tôi đến đây chơi với Hàn Ni . vả lại, cha tôi dữ lắm, ông ấy cứ đánh tôi mãi, nên tôi phải chạy đến đây trốn đó chứ . còn anh ? Anh sang đây học gì ?
-Dạ học môn Mỹ Thuật ở đại học sư phạm .
Mỹ Thuật à ? Cô gái nhướng mày . Tôi củng thích môn đó lắm nhưng ông bố tôi không chịu, bảo học kiến trúc hay hóa lợi hơn . Kết qủa là tôi thi rớt ?
-Thì tại kẹt! Thúy Vi nhún vai . Người lớn bao giờ củng thực tế qúa, phải không ?
Ông Dương cười:
-Cô muốn phê bình ai củng được, nhưng đừng lo tôi không vào trong là được .
Vân Lâu cười . Ông bố của cô ta sao giống ông bố ta qúa . Nhìn Thúy Vi, chàng không biết phải nói cái gì nữa . Bà Dương gắp thức ăn đầy chén cho Lâu, thừa cơ hội Vân Lâu ăn nhanh để ngượng .
Sau buổi cơm, bà Dương pha một ấm cà phê mang ra, mọi người quây quần trong phòng khách, bắt đầu chuyện phiếm .
Hớp từng hớp cà phê, mọi người ngồi yên lặng giữa ánh sáng mờ toả . Một thứ hạnh phúc tuyệt vời làm ấm hẳn gian phòng . Đối với bà Dương, Vân Lâu thấy tình cảm mình sâu đậm nhất . Một người đàn bà tế nhị dễ mến . Ông Dương quả thật là người đàn ông có phước lớn mới gặp được người đàn bà như vậy . Cà phê ngon thật, vị ngọt lại thơm . Muốn pha cà phê ngon phải xem nó như là một nghệ thuật mới thành công được .
Thúy Vi ngã dài người trên ghế, đôi chân thon dài, chiếc áo màu đỏ sọc trắng, trông nàn thật tươi mát . Nhìn nàng Vân Lâu thấy ngay sự sung túc của gia đình này . Gian phòng toàn một màu xanh mà cô ta thì mặc áo đỏ trông như chú mèo nghịch ngợm . Không khí yên lặng của gian phòng biến mất khi Thúy Vi lên tiếng:
-Dì ơi, dì nên mua thêm một chiếc máy hát!
Bà Dương mỉm cười bảo cô cháu:
-Nhà đã có rồi mua thêm làm gì ?
Thúy Vi nhìn sang Vân Lâu:
-Đâu có đủ, phải không anh Lâu ? Anh biết khiêu vũ chứ ?
-Tạm được, miễn cưỡng vài ba bước củng được .
Người con gái nhướng cao đôi chân mày:
-Tôi không tin chuyện con trai Hương Cảng mà không biết nhảy bao giờ cả .
Vân Lâu cười:
-Đâu phải là con trai Hương Cảng nào củng ăn chơi cả đâu ? Em gái tôi thường cười tôi việc đó .
-Anh nên học khiêu vũ, bổ ích lắm, ở đây có mấy cái vũ trường củng khá lắm, nếu anh thích tôi sẽ đưa anh đi khắp Đài Bắc xem có thua kém gì Hương Cảng không ?
Ông Dương ngồi yên lặng, điếu thuốc trên tay . Hình như ông có điều gì lo nghĩ . Thỉnh thoảng Lâu thấy ông đưa mắt nhìn về phía thang lầu . Ông buồn chuyện gì thế ? Vân Lâu tò mò . Nhớ đến quà cáp, chàng vụt đứng dậy, đi về phía cầu thang . Ông Dương hỏi:
-Cháu đi đâu đấy ?
Vừa bước lên nấc thang, Vân Lâu vừa đáp:
-Cháu đi lấy qùa .
Bà Dương cười nhẹ:
-cháu thật ....
Lên trên lầu, bước vào phòng lấy qùa, vừa ra và cài cửa lại chàng đã thấy ngay dưới bóng đèn mờ bên khung cửa sổ một bóng người . Một người mặc áo trắng, vừa nghe tiếng động đã bước nhanh về phía hành lang như bỏ trốn . Vân Lâu chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài buông xoã trên thân áo trắng thướt tha . Ai vậy ? Tại sao lại chạy trốn ? Hàn Ni chăng ? Chàng lắc đầu . Gian nhà to lớn này sao có điều đáng nghi ngờ . Mặc ! Ôm mấy gói quà xuống lầu, mới bước xuống nửa cầu thang Vân Lâu đã nghe tiếng ông Dương nói:
-Em đã bảo nó ra ngoài chứ, thế này mãi không tốt!
Tiếng bà Dương:
-Nó nhút nhát qúa, thôi mặc nó đi!
Khi nhìn thấy Vân Lâu bước xuống, họ chợt ngưng bặt . Sao lạ vậy ? Vân Lâu mang quà đến trước mặt hai người . Chàng biết hai vợ chồng ông Dương chắc không mấy ưng ý với món quà này . Cha chàng đã tặng quà theo ý thích cổ hủ của ông . Một đôi bút máy sang trọng cho ông Dương, một sấp vải may áo cho bà Dương . Riêng Hàn Nhi cha đã chọn một xách tay cẩn đá .
Bà Dương cầm xách tay lên ngắm nghía:
-Xách tay đẹp qúa, nhưng thật tội cho Hàn Ni, con bé không sài được ! Quay sang Thúy Vi, bà bảo : Thôi tặng cho con này chịu không ?
Thúy Vi do dự một chút:
-cho con ? còn Hàn Ni thì .....
Nụ cười , bà Dương có vẻ thoáng buồn:
-Hàn Ni à ? Nó làm gì chứ ?
Vân Lâu lạ lùng, Hàn Ni ? Hàn Ni làm sao ? Cô bé còn sống hay chỉ là một bóng ma lãng đãng ? Tại sao ? Hàn Ni là người thế nào ?
-Cô học ở đâu ?
-Tôi không học ở đâu cả . Thúy Vi trả lời, vẻ tinh nghịch lại hiện lên khuôn mặt xin xắn . Tôi đã thi rớt đại học, thế nên suốt ngày không có việc gì làm dì Dương mới bảo tôi đến đây chơi với Hàn Ni . vả lại, cha tôi dữ lắm, ông ấy cứ đánh tôi mãi, nên tôi phải chạy đến đây trốn đó chứ . còn anh ? Anh sang đây học gì ?
-Dạ học môn Mỹ Thuật ở đại học sư phạm .
Mỹ Thuật à ? Cô gái nhướng mày . Tôi củng thích môn đó lắm nhưng ông bố tôi không chịu, bảo học kiến trúc hay hóa lợi hơn . Kết qủa là tôi thi rớt ?
-Thì tại kẹt! Thúy Vi nhún vai . Người lớn bao giờ củng thực tế qúa, phải không ?
Ông Dương cười:
-Cô muốn phê bình ai củng được, nhưng đừng lo tôi không vào trong là được .
Vân Lâu cười . Ông bố của cô ta sao giống ông bố ta qúa . Nhìn Thúy Vi, chàng không biết phải nói cái gì nữa . Bà Dương gắp thức ăn đầy chén cho Lâu, thừa cơ hội Vân Lâu ăn nhanh để ngượng .
Sau buổi cơm, bà Dương pha một ấm cà phê mang ra, mọi người quây quần trong phòng khách, bắt đầu chuyện phiếm .
Hớp từng hớp cà phê, mọi người ngồi yên lặng giữa ánh sáng mờ toả . Một thứ hạnh phúc tuyệt vời làm ấm hẳn gian phòng . Đối với bà Dương, Vân Lâu thấy tình cảm mình sâu đậm nhất . Một người đàn bà tế nhị dễ mến . Ông Dương quả thật là người đàn ông có phước lớn mới gặp được người đàn bà như vậy . Cà phê ngon thật, vị ngọt lại thơm . Muốn pha cà phê ngon phải xem nó như là một nghệ thuật mới thành công được .
Thúy Vi ngã dài người trên ghế, đôi chân thon dài, chiếc áo màu đỏ sọc trắng, trông nàn thật tươi mát . Nhìn nàng Vân Lâu thấy ngay sự sung túc của gia đình này . Gian phòng toàn một màu xanh mà cô ta thì mặc áo đỏ trông như chú mèo nghịch ngợm . Không khí yên lặng của gian phòng biến mất khi Thúy Vi lên tiếng:
-Dì ơi, dì nên mua thêm một chiếc máy hát!
Bà Dương mỉm cười bảo cô cháu:
-Nhà đã có rồi mua thêm làm gì ?
Thúy Vi nhìn sang Vân Lâu:
-Đâu có đủ, phải không anh Lâu ? Anh biết khiêu vũ chứ ?
-Tạm được, miễn cưỡng vài ba bước củng được .
Người con gái nhướng cao đôi chân mày:
-Tôi không tin chuyện con trai Hương Cảng mà không biết nhảy bao giờ cả .
Vân Lâu cười:
-Đâu phải là con trai Hương Cảng nào củng ăn chơi cả đâu ? Em gái tôi thường cười tôi việc đó .
-Anh nên học khiêu vũ, bổ ích lắm, ở đây có mấy cái vũ trường củng khá lắm, nếu anh thích tôi sẽ đưa anh đi khắp Đài Bắc xem có thua kém gì Hương Cảng không ?
Ông Dương ngồi yên lặng, điếu thuốc trên tay . Hình như ông có điều gì lo nghĩ . Thỉnh thoảng Lâu thấy ông đưa mắt nhìn về phía thang lầu . Ông buồn chuyện gì thế ? Vân Lâu tò mò . Nhớ đến quà cáp, chàng vụt đứng dậy, đi về phía cầu thang . Ông Dương hỏi:
-Cháu đi đâu đấy ?
Vừa bước lên nấc thang, Vân Lâu vừa đáp:
-Cháu đi lấy qùa .
Bà Dương cười nhẹ:
-cháu thật ....
Lên trên lầu, bước vào phòng lấy qùa, vừa ra và cài cửa lại chàng đã thấy ngay dưới bóng đèn mờ bên khung cửa sổ một bóng người . Một người mặc áo trắng, vừa nghe tiếng động đã bước nhanh về phía hành lang như bỏ trốn . Vân Lâu chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài buông xoã trên thân áo trắng thướt tha . Ai vậy ? Tại sao lại chạy trốn ? Hàn Ni chăng ? Chàng lắc đầu . Gian nhà to lớn này sao có điều đáng nghi ngờ . Mặc ! Ôm mấy gói quà xuống lầu, mới bước xuống nửa cầu thang Vân Lâu đã nghe tiếng ông Dương nói:
-Em đã bảo nó ra ngoài chứ, thế này mãi không tốt!
Tiếng bà Dương:
-Nó nhút nhát qúa, thôi mặc nó đi!
Khi nhìn thấy Vân Lâu bước xuống, họ chợt ngưng bặt . Sao lạ vậy ? Vân Lâu mang quà đến trước mặt hai người . Chàng biết hai vợ chồng ông Dương chắc không mấy ưng ý với món quà này . Cha chàng đã tặng quà theo ý thích cổ hủ của ông . Một đôi bút máy sang trọng cho ông Dương, một sấp vải may áo cho bà Dương . Riêng Hàn Nhi cha đã chọn một xách tay cẩn đá .
Bà Dương cầm xách tay lên ngắm nghía:
-Xách tay đẹp qúa, nhưng thật tội cho Hàn Ni, con bé không sài được ! Quay sang Thúy Vi, bà bảo : Thôi tặng cho con này chịu không ?
Thúy Vi do dự một chút:
-cho con ? còn Hàn Ni thì .....
Nụ cười , bà Dương có vẻ thoáng buồn:
-Hàn Ni à ? Nó làm gì chứ ?
Vân Lâu lạ lùng, Hàn Ni ? Hàn Ni làm sao ? Cô bé còn sống hay chỉ là một bóng ma lãng đãng ? Tại sao ? Hàn Ni là người thế nào ?
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Chương Bốn
Buổi tối Vân Lâu không ngủ được . Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm hoàn cảnh mới chưa thích ứng được khiến chàng không sao chợp mắt .
Nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời xám đục ngoài song cửa, lòng chàng thật bình thản . Trong không khí chìm đắm này, con người thường hay nghĩ ngợi vu vơ .
Nằm buâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp cúa đêm . Đột nhiên, chàng cảm thấy có tiềng đàn văng vẳng . Đúng là tiếng đàn . Vân Lâu nghiên đầu lắng nghe . Tiếng đàn vọng lại tu8` bên ngoài . Giữa đe6m khuya khoắt, tiếng đàn như sống động hẳn . Chàng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt . Mùi thơm của hoa lài, hoa hường nở trong đêm ngào ngạt đưa hương . Đêm thật yên, thật bình thản, thật đẹp . Lũ côn trùng cũng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngủ . Vân Lâu xoay người qua bên vùi đầu vào gối, chàng tiếp tục dỗ giấc ngủ . Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên . Đầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc . Chàng nghi ngờ, giữa đêm khuya vắng làm gì có những âm thanh đó ? Tiếng đàn dương cầm thánh thót như những giọt nước trong đêm . Vân Lâu ngồi dậy, chăm chú lắng nghe . Ở nhà, tuy chàng không được liệt kê vào hạng mê nhạc cổ điển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc này, mỗi lần nghe độc tấu dương cầm dù không nức nở như tiếng vĩ ca6`m nhưng củng đủ làm cho Vân Lâu xúc cảm . Nhấ tlà những tiếng đàn trong đêm . Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc ... Bản "Tiểu Tấu Khúc" cúa Stravinsky với những nốt nhạc thật êm đềm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rời ... Bản nhạc vừa dứt, một bản khác nối tiếp . Bản dân ca Anh Quốc " Đoá Hoa Hồng Cuối Cùng Của mùa Hè". Không dằn được tính hiếu kì, Vân Lâu chậm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi nhẹ ra cửa .
Tiếng nhạc càng lúc càng rõ . Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà . Chàng sực nhớ đến chiếc đàn dương cầm nới góc phòng khác . Ai đàn thế ? Bà Dương ? Thúy Vi hay là người con gái bí mật . Hàn Ni ? Ra khỏi phòng, bước xuống thang lầu như kẻ mộng du, bước chân chàng thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào khiến kẻ đang đàn phải giật mình . Thật xúc động khi nhìn thấy người ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiều . Vân Lâu đứng nơi cầu thang nên chỉ trông thấy phần sau lưng và một bên mặt của thiếu nữ . Chiếc đèn bàn có chụp màu xanh đang toả ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rộng . Mái tóc đen xoã dài trên chiếc áo ngủ màu trắng, những ngón tay lướt nhanh trên phím ngà tạo nên những âm thanh thánh thót . Thiếu nữ say đắm trong tiếng đàn như một bức tranh tuyệt đẹp trong mơ .
Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống . Tay chống cằm, yên lặng thưởng thức . Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối . "Mộng Ảo Khúc" cúa Schumann . Rồi "Điệu Vũ dưới trăng" của Chopin . Bài "Chim Vũ" của tchaikovsky ... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn . Không còn biết đến thời gian . Bây giờ chỉ có tiếng đàn . Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng . Một thứ tình cảm nhẹ lâng lang . Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn . Một tiếng thở dài vừa lưu tiếc vừa mãn nguyện . Bàn tay thiếu nữ vuốt nhẹ trên thành đàn . Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng dậy .
Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện khÔng đúng chỗ của mình . Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng . Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ . Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần . Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai ... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dứi ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ .
Người thiếu nữ vừa nhìn thấy vân Lâu lộ vẻ hoảng hốt lên trên mặt ngay . Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng . Một khoảng thời giang ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tỉnh :
-Ông là ai ?
-Tôi là Vân Lâu .
Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ sợ như làm nàng hoảng hốt .
-À, có phải anh là người từ Hương Cảnh sang đây học không ?
-Vân, còn cô ?
-Tôi là Hàn Ni .
Hàn Ni ? Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng . Thật ra chàng đá đóan đúng tên nàng ngay từ đầu . Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao ?
-Anh làm gì ở đây ?
Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu . Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò . Vân Lâu thong thả đáp:
-Tôi ngồi nghe cô đàn .
-Anh ngồi lâu lắm rồi à ?
-Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu .
Vân Lâu vU8`a đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái .
-Thế à ? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói . Chắc anh cười tôi dữ lă"m phải không ? Có mấy chỗ tôi đàn sai .
-Vậy sao ? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm .
Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rỗ nhạc lý cho lắm . Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng .
-Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn .. mà nếu biết có những người nghe trộm chắc tôi củng không đàn .
-Tại sao vậy ?
Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ:
-Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là khách .
-Tôi không phải là khác . Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ . Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm .
Người con gái cười, mắt vẫn còn e thẹn . Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói:
-Lạnh qúa!
Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào . Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu:
-Cô có cần khoát áo của tôi không ?
Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp:
-Ông ... ông làm gì thế ?
Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ :
-Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi .
-Thế à ? Hàn Ni đã bình tỉnh trỡ lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất . Thôi tôi lên lầu .
Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên đế Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ:
-Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy ?
Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên:
-Tôi trốn à ? Tại sao tôi phải trốn chứ ?
-Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê ?
Hàn Ni cúi nhìn xuống:
-Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ .
-Tôi củng thế, suốt buổi chiều tôi củng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được . Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì ? Ở lại đây nói chuyện chơi .
Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và củng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu:
-Vâng, về phòng củng chả làm gì ? Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế này . Ngoài cách giả trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác . Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khẻo dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn qúa .
Vân Lâu nhìn người con gái trước mặt . Sống thế này chán thật . Chàng không hiểu tại sao ông Dương lại nhốt kín cô con gái mơn mởn như thế này để làm gì .
-Thế sao cô không đi học ?
-Đi học à ? Hàn Ni cúi đầu thở dài, nói ... tiếp . Mấy năm trước tôi củng có đi học, nhưng ... Chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi . Hàn Ni ngồi xuống cầu thang với nụ cười buồn dễ mến . tôi củng không quen học hành, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm .
Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kì pha lẫn ít nhiều thương hại . Làn da trắng xanh của thiếu nữ, đôi mắt đen hun hút trông nàn thật yếu đuối . Sự hiện diện của nàng như một làn khói, như một hình hài khói mây chứ không phải là một thực thể sống động . Một cơn gió to củng đủ làm nàng dao động . Cô bé có vé không được bình thường lắm .
-Cô đã được bao nhiêu tuối rồi nhỉ ?
-Muời tám .. mà không phải, muời chín . Còn anh ?
Vân Lâu mỉm cười:
-Lớn hơn cô, tôi hai mươi.
-Anh ở đây đi học à ?
-Vâng .
Nét vui hiện lên trên mắt Hàn Ni:
-Vậy thì hay qúa, anh ở đây lâu lâu nhé ? Tôi sẽ đàn cho anh nghe .
Vân Lâu lây cả niềm vui của nàng . Chàng biết Hàn Ni cô độc . Hàn Ni buồn vì thiếu bạn .
-Anh thích nghe tôi đàn không ?
-Thích lắm, thích nên mới xuống đây nghe đấy chứ .
Hàn Ni cười, nụ cười hiền lành tin tưởng:
-Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đàn hay hơn nhiều . Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho học nữa đó chứ . Hàn Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn vào mắt Vân Lâu . Anh biết sức khẻo tôi ra sao không ?
Buổi tối Vân Lâu không ngủ được . Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm hoàn cảnh mới chưa thích ứng được khiến chàng không sao chợp mắt .
Nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời xám đục ngoài song cửa, lòng chàng thật bình thản . Trong không khí chìm đắm này, con người thường hay nghĩ ngợi vu vơ .
Nằm buâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp cúa đêm . Đột nhiên, chàng cảm thấy có tiềng đàn văng vẳng . Đúng là tiếng đàn . Vân Lâu nghiên đầu lắng nghe . Tiếng đàn vọng lại tu8` bên ngoài . Giữa đe6m khuya khoắt, tiếng đàn như sống động hẳn . Chàng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt . Mùi thơm của hoa lài, hoa hường nở trong đêm ngào ngạt đưa hương . Đêm thật yên, thật bình thản, thật đẹp . Lũ côn trùng cũng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngủ . Vân Lâu xoay người qua bên vùi đầu vào gối, chàng tiếp tục dỗ giấc ngủ . Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên . Đầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc . Chàng nghi ngờ, giữa đêm khuya vắng làm gì có những âm thanh đó ? Tiếng đàn dương cầm thánh thót như những giọt nước trong đêm . Vân Lâu ngồi dậy, chăm chú lắng nghe . Ở nhà, tuy chàng không được liệt kê vào hạng mê nhạc cổ điển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc này, mỗi lần nghe độc tấu dương cầm dù không nức nở như tiếng vĩ ca6`m nhưng củng đủ làm cho Vân Lâu xúc cảm . Nhấ tlà những tiếng đàn trong đêm . Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc ... Bản "Tiểu Tấu Khúc" cúa Stravinsky với những nốt nhạc thật êm đềm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rời ... Bản nhạc vừa dứt, một bản khác nối tiếp . Bản dân ca Anh Quốc " Đoá Hoa Hồng Cuối Cùng Của mùa Hè". Không dằn được tính hiếu kì, Vân Lâu chậm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi nhẹ ra cửa .
Tiếng nhạc càng lúc càng rõ . Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà . Chàng sực nhớ đến chiếc đàn dương cầm nới góc phòng khác . Ai đàn thế ? Bà Dương ? Thúy Vi hay là người con gái bí mật . Hàn Ni ? Ra khỏi phòng, bước xuống thang lầu như kẻ mộng du, bước chân chàng thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào khiến kẻ đang đàn phải giật mình . Thật xúc động khi nhìn thấy người ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiều . Vân Lâu đứng nơi cầu thang nên chỉ trông thấy phần sau lưng và một bên mặt của thiếu nữ . Chiếc đèn bàn có chụp màu xanh đang toả ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rộng . Mái tóc đen xoã dài trên chiếc áo ngủ màu trắng, những ngón tay lướt nhanh trên phím ngà tạo nên những âm thanh thánh thót . Thiếu nữ say đắm trong tiếng đàn như một bức tranh tuyệt đẹp trong mơ .
Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống . Tay chống cằm, yên lặng thưởng thức . Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối . "Mộng Ảo Khúc" cúa Schumann . Rồi "Điệu Vũ dưới trăng" của Chopin . Bài "Chim Vũ" của tchaikovsky ... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn . Không còn biết đến thời gian . Bây giờ chỉ có tiếng đàn . Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng . Một thứ tình cảm nhẹ lâng lang . Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn . Một tiếng thở dài vừa lưu tiếc vừa mãn nguyện . Bàn tay thiếu nữ vuốt nhẹ trên thành đàn . Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng dậy .
Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện khÔng đúng chỗ của mình . Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng . Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ . Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần . Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai ... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dứi ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ .
Người thiếu nữ vừa nhìn thấy vân Lâu lộ vẻ hoảng hốt lên trên mặt ngay . Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng . Một khoảng thời giang ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tỉnh :
-Ông là ai ?
-Tôi là Vân Lâu .
Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ sợ như làm nàng hoảng hốt .
-À, có phải anh là người từ Hương Cảnh sang đây học không ?
-Vân, còn cô ?
-Tôi là Hàn Ni .
Hàn Ni ? Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng . Thật ra chàng đá đóan đúng tên nàng ngay từ đầu . Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao ?
-Anh làm gì ở đây ?
Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu . Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò . Vân Lâu thong thả đáp:
-Tôi ngồi nghe cô đàn .
-Anh ngồi lâu lắm rồi à ?
-Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu .
Vân Lâu vU8`a đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái .
-Thế à ? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói . Chắc anh cười tôi dữ lă"m phải không ? Có mấy chỗ tôi đàn sai .
-Vậy sao ? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm .
Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rỗ nhạc lý cho lắm . Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng .
-Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn .. mà nếu biết có những người nghe trộm chắc tôi củng không đàn .
-Tại sao vậy ?
Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ:
-Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là khách .
-Tôi không phải là khác . Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ . Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm .
Người con gái cười, mắt vẫn còn e thẹn . Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói:
-Lạnh qúa!
Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào . Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu:
-Cô có cần khoát áo của tôi không ?
Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp:
-Ông ... ông làm gì thế ?
Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ :
-Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi .
-Thế à ? Hàn Ni đã bình tỉnh trỡ lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất . Thôi tôi lên lầu .
Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên đế Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ:
-Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy ?
Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên:
-Tôi trốn à ? Tại sao tôi phải trốn chứ ?
-Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê ?
Hàn Ni cúi nhìn xuống:
-Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ .
-Tôi củng thế, suốt buổi chiều tôi củng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được . Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì ? Ở lại đây nói chuyện chơi .
Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và củng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu:
-Vâng, về phòng củng chả làm gì ? Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế này . Ngoài cách giả trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác . Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khẻo dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn qúa .
Vân Lâu nhìn người con gái trước mặt . Sống thế này chán thật . Chàng không hiểu tại sao ông Dương lại nhốt kín cô con gái mơn mởn như thế này để làm gì .
-Thế sao cô không đi học ?
-Đi học à ? Hàn Ni cúi đầu thở dài, nói ... tiếp . Mấy năm trước tôi củng có đi học, nhưng ... Chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi . Hàn Ni ngồi xuống cầu thang với nụ cười buồn dễ mến . tôi củng không quen học hành, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm .
Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kì pha lẫn ít nhiều thương hại . Làn da trắng xanh của thiếu nữ, đôi mắt đen hun hút trông nàn thật yếu đuối . Sự hiện diện của nàng như một làn khói, như một hình hài khói mây chứ không phải là một thực thể sống động . Một cơn gió to củng đủ làm nàng dao động . Cô bé có vé không được bình thường lắm .
-Cô đã được bao nhiêu tuối rồi nhỉ ?
-Muời tám .. mà không phải, muời chín . Còn anh ?
Vân Lâu mỉm cười:
-Lớn hơn cô, tôi hai mươi.
-Anh ở đây đi học à ?
-Vâng .
Nét vui hiện lên trên mắt Hàn Ni:
-Vậy thì hay qúa, anh ở đây lâu lâu nhé ? Tôi sẽ đàn cho anh nghe .
Vân Lâu lây cả niềm vui của nàng . Chàng biết Hàn Ni cô độc . Hàn Ni buồn vì thiếu bạn .
-Anh thích nghe tôi đàn không ?
-Thích lắm, thích nên mới xuống đây nghe đấy chứ .
Hàn Ni cười, nụ cười hiền lành tin tưởng:
-Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đàn hay hơn nhiều . Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho học nữa đó chứ . Hàn Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn vào mắt Vân Lâu . Anh biết sức khẻo tôi ra sao không ?
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Vân Lâu lo lắng:
-Thế nào ?
-Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình . Bác sĩ Lý thường xuyên đến xem mạch, chích thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chích bao nhiêu mũi rồi, chỉ nghe họ nói cô yếu qúa, phải chích, thế thôi . Đặt tay lên ngực, Hàn Ni tiếp . Ở đây hơi khó chịu, có nhiều khi đau muốn chết đi được .
-Thế à ?
Đôi mắt đen ngưng lại trên mặt Vân Lâu:
-Đó là tất cả bí mật, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sự thật về bệnh tình cúa tôi, anh nhé ?
-Vâng
-Chắc nhé !
-Vâng
-Vậy thì ngoéo tay nhé ?
Hàn Ni chìa ngón tay nhỏ gầy của mình ra . Ngón tay trông thật dễ thương, họ nghoéo tay nhau như trẻ con, xong nhìn nhau cười thật vui . Hình như bí mật là cây cầui đưa đến thông cảm . Hàn Ni nhìn bàn tay rám nắng, mạnh mẽ với đôi mắt cảm phục:
-Anh mạnh qúa!
Vân Lâu vuốt nhẹn bàn tay nhỏ nhắn an ủi:
-Tôi là con trai mà, trai bao giờ củng to hơn con gái chứ, Hàn Ni chịu khó phơi nắng một tí thì da sẽ sậm màu ngay .
Hàn Ni đưa tay lên sờ mặt mình:
-Chắc tôi xấu lắm hở anh ?
Vân Lâu lắc đầu, vội nói:
-Không, không . Hàn Ni đẹp lắm, tôi chưa gặp ai đẹp như Hàn Ni cả .
Hàn Ni nghi ngờ:
-Có thật không ?
-Thật mà, tôi không dấu cô đâu !
Hàn Ni cười, nụ cười thơ ngây dễ tin . Ngồi tựa lưng vào lan can, vân vê vạt áo . Hàn Ni nói:
-Anh cho tôi biết về chuyện của anh đi!
-Chuyện gì ?
-Đời sống, gia đình, vân vân . Ở Hương Cảng vui không ? Anh có anh chị em gì nữa không ?
Vân Lâu bắt đầu nói, chàng nói thật nhiều, từ thời thơ ấu, niềm vui và sự hối tiếc trong những ngày tháng qua . Mỗi lần Vân Lâu ngưng lại, là hàn Ni lại thúc dục:
-Rồi sao nữa anh ?
Thế là chàng lại phải tiếp tục nói, cô bé nghe một cách thích thú . Thật ra Lâu thấy giọng kể lễ của mình củng không có gì là hấp dẫn . Một gia đình như bao gia đình khác, đời sống bình lặng, những chuỗi ngày đi học rồi lớn lên . Nhưng không hiểu sao Hàn Ni lại đắm đuối theo dõi . Đêm mùa hạ, họ ngồi dưới thang lầu nói chuyện dĩ vãng ...Họ đã quên hết thời gian . Đêm càng lúc càng khuya, người thiếu nữ trước mặt không còn là một thiếu nữ xa lạ . Vân Lâu tiếp tục nói đến những tranh chấp giữa chàng và cha chàng, sự học của chàng gặp bao nhiêu chông đối . Vân Lâu yêu nghệ thuât mà cha chàng qúa thực tế, vân vân ... Trông ánh mắt thương hại của Hàn Ni, Vân Lâu chợt cảm động, nàng hiền lành qúa . Khi chàng nói đến sự tranh chấp giữa chàng và chang chàng đã đoạt được thắng lợi, niềm sung sướng như hiện ra .
Họ say sưa kể cho nhau nghe, mãi đến lúc trên cầu thang có tiếng động, họ mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên . Bà Dương nhìn họ với anh mắt hờn trách:
-Hàn Ni con !
Hàn Ni vui hẳn ra:
-Mẹ, chúng con nói chuyện vui qúa!
Giữa đêm khuya, ngồi một mình bên người con gái là một điều không phải . Vân Lâu nói như giải thích:
-Cháu nghe có tiếng đàn, cháu bị tiếng đàn lôi cuốn và cháu làm quen với Hàn Ni .
Một chút trách móc trong lời nói của bà Dương:
-Hàn Ni, sao khuya rồi không đi ngủ lại xuống đàn chi vậy ? không mặc cho ấm rồi cảm lạnh cho xem !
-Con ngủ không được vì ban ngày con đã ngủ no mắt rồi .
Bà Dương bước xuống, vịn vai Hàn Ni:
-Thôi bây giờ con đi ngủ đi, mẹ đưa con về phòng nhé ?
Quay sang Vân Lâu, bà mỉm nụ cười thật tươi:
-Nửa khuya thức dậy, nghe có tiếng động dưới nhà là tôi biết Hàn Ni nó lại không ngủ được, nhưng không ngờ cháu cũng lại ở đây . Bây giờ hai người đã quen nhau rồi, đâu cần tôi phải giới thiệu phải không ?
Hàn NI nhìn Vân Lâu, ánh mắt thật tươi:
-Chúng con nói chuyện vui lắm mẹ ạ .
Bà Dương không tin, bà quay sang Vân Lâu :
-Thế à ? Cháu nói chuyện có duyên lắm . Con gái tính nhút nhát, tôi chỉ ngại cháu làm nó sợ thôi .
Hàn Ni cười:
-Anh ấy đâu có làm con sợ .
-Thôi được ro6`i, bây giờ đi ngủ nhé ? Quay sang Vân Lâu, bà Dương nói . Cháu củng nên đi ngủ đi!
-vâng, cháu đi ngay . Cháu xin lỗi đã làm bác giật mình .
-Có gì đâu mà lỗi với phải .
Bà Dương dìu con gái lên lầu . Hàn Ni quay lại nói với Lâu:
-Ngủ ngon nhé! Anh tên gì nhi ?
-Vân Lâu .
-Vậy thì ngủ ngon há anh Lâu .
-Vâng, chúc cô ngủ ngon .
Bà Dương quay lại nhìn, Vân Lâu khám phá thấy trong ánh mắt kia một điều gì âu lo, bất ổn . Dáng hai mẹ con bà Dương đã khuất trên cầu thang . Vân Lâu đư"ng lại thêm một chút, rồi bước tới bên cây đàn dương cầm, tắt ngọn đèn bàn . Mùi hương trinh nữ còn phảng phất đâu đây, một người con gái thật lạ lùng! Vân Lâu lắc đầu nghĩ ngợi . Đã bao nhiêu năm nay, lần đa6`u tiên Lâu nghe có một xúc động nhẹ nhàng tận tâm hồn mình .
-Thế nào ?
-Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình . Bác sĩ Lý thường xuyên đến xem mạch, chích thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chích bao nhiêu mũi rồi, chỉ nghe họ nói cô yếu qúa, phải chích, thế thôi . Đặt tay lên ngực, Hàn Ni tiếp . Ở đây hơi khó chịu, có nhiều khi đau muốn chết đi được .
-Thế à ?
Đôi mắt đen ngưng lại trên mặt Vân Lâu:
-Đó là tất cả bí mật, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sự thật về bệnh tình cúa tôi, anh nhé ?
-Vâng
-Chắc nhé !
-Vâng
-Vậy thì ngoéo tay nhé ?
Hàn Ni chìa ngón tay nhỏ gầy của mình ra . Ngón tay trông thật dễ thương, họ nghoéo tay nhau như trẻ con, xong nhìn nhau cười thật vui . Hình như bí mật là cây cầui đưa đến thông cảm . Hàn Ni nhìn bàn tay rám nắng, mạnh mẽ với đôi mắt cảm phục:
-Anh mạnh qúa!
Vân Lâu vuốt nhẹn bàn tay nhỏ nhắn an ủi:
-Tôi là con trai mà, trai bao giờ củng to hơn con gái chứ, Hàn Ni chịu khó phơi nắng một tí thì da sẽ sậm màu ngay .
Hàn Ni đưa tay lên sờ mặt mình:
-Chắc tôi xấu lắm hở anh ?
Vân Lâu lắc đầu, vội nói:
-Không, không . Hàn Ni đẹp lắm, tôi chưa gặp ai đẹp như Hàn Ni cả .
Hàn Ni nghi ngờ:
-Có thật không ?
-Thật mà, tôi không dấu cô đâu !
Hàn Ni cười, nụ cười thơ ngây dễ tin . Ngồi tựa lưng vào lan can, vân vê vạt áo . Hàn Ni nói:
-Anh cho tôi biết về chuyện của anh đi!
-Chuyện gì ?
-Đời sống, gia đình, vân vân . Ở Hương Cảng vui không ? Anh có anh chị em gì nữa không ?
Vân Lâu bắt đầu nói, chàng nói thật nhiều, từ thời thơ ấu, niềm vui và sự hối tiếc trong những ngày tháng qua . Mỗi lần Vân Lâu ngưng lại, là hàn Ni lại thúc dục:
-Rồi sao nữa anh ?
Thế là chàng lại phải tiếp tục nói, cô bé nghe một cách thích thú . Thật ra Lâu thấy giọng kể lễ của mình củng không có gì là hấp dẫn . Một gia đình như bao gia đình khác, đời sống bình lặng, những chuỗi ngày đi học rồi lớn lên . Nhưng không hiểu sao Hàn Ni lại đắm đuối theo dõi . Đêm mùa hạ, họ ngồi dưới thang lầu nói chuyện dĩ vãng ...Họ đã quên hết thời gian . Đêm càng lúc càng khuya, người thiếu nữ trước mặt không còn là một thiếu nữ xa lạ . Vân Lâu tiếp tục nói đến những tranh chấp giữa chàng và cha chàng, sự học của chàng gặp bao nhiêu chông đối . Vân Lâu yêu nghệ thuât mà cha chàng qúa thực tế, vân vân ... Trông ánh mắt thương hại của Hàn Ni, Vân Lâu chợt cảm động, nàng hiền lành qúa . Khi chàng nói đến sự tranh chấp giữa chàng và chang chàng đã đoạt được thắng lợi, niềm sung sướng như hiện ra .
Họ say sưa kể cho nhau nghe, mãi đến lúc trên cầu thang có tiếng động, họ mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên . Bà Dương nhìn họ với anh mắt hờn trách:
-Hàn Ni con !
Hàn Ni vui hẳn ra:
-Mẹ, chúng con nói chuyện vui qúa!
Giữa đêm khuya, ngồi một mình bên người con gái là một điều không phải . Vân Lâu nói như giải thích:
-Cháu nghe có tiếng đàn, cháu bị tiếng đàn lôi cuốn và cháu làm quen với Hàn Ni .
Một chút trách móc trong lời nói của bà Dương:
-Hàn Ni, sao khuya rồi không đi ngủ lại xuống đàn chi vậy ? không mặc cho ấm rồi cảm lạnh cho xem !
-Con ngủ không được vì ban ngày con đã ngủ no mắt rồi .
Bà Dương bước xuống, vịn vai Hàn Ni:
-Thôi bây giờ con đi ngủ đi, mẹ đưa con về phòng nhé ?
Quay sang Vân Lâu, bà mỉm nụ cười thật tươi:
-Nửa khuya thức dậy, nghe có tiếng động dưới nhà là tôi biết Hàn Ni nó lại không ngủ được, nhưng không ngờ cháu cũng lại ở đây . Bây giờ hai người đã quen nhau rồi, đâu cần tôi phải giới thiệu phải không ?
Hàn NI nhìn Vân Lâu, ánh mắt thật tươi:
-Chúng con nói chuyện vui lắm mẹ ạ .
Bà Dương không tin, bà quay sang Vân Lâu :
-Thế à ? Cháu nói chuyện có duyên lắm . Con gái tính nhút nhát, tôi chỉ ngại cháu làm nó sợ thôi .
Hàn Ni cười:
-Anh ấy đâu có làm con sợ .
-Thôi được ro6`i, bây giờ đi ngủ nhé ? Quay sang Vân Lâu, bà Dương nói . Cháu củng nên đi ngủ đi!
-vâng, cháu đi ngay . Cháu xin lỗi đã làm bác giật mình .
-Có gì đâu mà lỗi với phải .
Bà Dương dìu con gái lên lầu . Hàn Ni quay lại nói với Lâu:
-Ngủ ngon nhé! Anh tên gì nhi ?
-Vân Lâu .
-Vậy thì ngủ ngon há anh Lâu .
-Vâng, chúc cô ngủ ngon .
Bà Dương quay lại nhìn, Vân Lâu khám phá thấy trong ánh mắt kia một điều gì âu lo, bất ổn . Dáng hai mẹ con bà Dương đã khuất trên cầu thang . Vân Lâu đư"ng lại thêm một chút, rồi bước tới bên cây đàn dương cầm, tắt ngọn đèn bàn . Mùi hương trinh nữ còn phảng phất đâu đây, một người con gái thật lạ lùng! Vân Lâu lắc đầu nghĩ ngợi . Đã bao nhiêu năm nay, lần đa6`u tiên Lâu nghe có một xúc động nhẹ nhàng tận tâm hồn mình .
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Chương Năm
Mẫn Vân Lâu là một chàng trai khẻo mạnh, nhưng lại yêu nghệ thuật, một môn dành cho những người có tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối . Chàng là kẻ tự tin và cương quyết, một trong những người không tin thuyết thiên mệnh, vì vậy chàng không bao giờ tin có phép lạ . Chàng nghĩ rằng sống là một thời khoá biểu tuần tự nhi tiến . Đến nhà ông Dương, lần đầu tiên trong đời, chàng trằn trọc mãI trên giường với hình bóng Hàn Ni ám ảnh không rời, một thứ tình cảm lạ lùng sao ấy!
Hình như suốt đêm Vân Lâu không chợp mắt, đó chính là điều làm chàng thắc mắc . Trời vừa tờ mờ sáng, Vân Lâu đã thức dậy . Cả gian nhà im lìm, mọi người vẫn còn say trong giấc ngủ . Có lẽ Hàn Ni củng đang say trong mộng đẹp . Tối thức khuya qúa, làm sao dậy sớm được .
Đầu óc Vân Lâu rối rắm với những ý nghĩ bâng quơ, chàng đi lẩn quẩn trong phòng chờ đợi bữa sáng . Lâu mong mỏi sẽ trông thấy Hàn Ni trong bữa điểm tâm, nhưng chàng thất vọng . Hàn Ni không xuống lầu, trên bàn chỉ có Thúy Vi, hôm nay nàng diện bộ áo màu đỏ tươi .
-Chào anh, đêm rồi ngủ ngon chứ ?
-Cám ơn cô .
Vân Lâu ngạc nhiên không hiểu sao tiếng đàn vang trong đêm qua lại chẳng đánh thức ai cả . Nhưng rồi Lâu lại nghĩ, có lẽ họ đã coi tiếng đàn vang lên trong đêm là chuyện thường .
Bà Dương hỏi Lâu:
-Cháu ăn gì ?
Vân Lâu cười nhẹ:
-Dạ nhà ăn cái chi là cháu ăn cái nấy được rồi ạ!
Trên bàn đã có mấy đĩa cải xào, thì ra nhà ông Dương dùng điểm tâm bằng cơm . Chàng nói:
-Buổi sáng cháu thích ăn cơm .
Bà Dương hỏi:
-Ở nhà cháu ăn gì ?
-Dạ ăn bánh mì .
-Vậy để tôi bảo cô Lan mang bánh mì ra nhé .
Vân Lâu vội can ngăn:
-Dạ được rồi bác, cháu thích dùng cơm hơn, lâu lâu đổi món ăn cho đỡ ngán .
Bà Dương cười:
-Thật tình nhé, đừng có khách sáo . Nếu ăn cơm không quen cứ bảo chớ không thì đói đừng than .
-Cháu có làm khách bao giờ đâu ?
Vân Lâu ngồi xuống, gật đầu chào ông Dương . Ông Dương bảo:
-Dùng cơm đi, cơm xong tôi nhờ Thúy Vi đưa đi dạo . Không bận chuyện gì chứ Thuý Vi ?
-Dạ không .
Thúy Vi liếc Vân Lâu với nụ cười, Lâu không nói gì cả, chàng không thích dạo phố nữa, nhưng thôi thì tuỳ sự sắp xếp của ông Dương vậy . Nâng chén cơm lên Vân Lâu nhìn quanh, rồi chợt do dự . Bà Dương hiểu ý:
-Cháu cứ dùng cơm đi, đừng lo cho con Hàn Ni, nó ít khi xuống đây lắm, cô Lan sẽ mang lên lầu cho nó .
Vân Lâu cúi xuống dùng cơm, chàng tò mò muốn hỏi một vài điều liên hệ đến Hàn Ni, nhung thấy vợ chồng ông Dương vẫn yên lặng nên thôi . Đến đây với tư cách kẻ tạm trú, chàng không có quyền tò mò quá đáng .
Bữa điểm tâm kết thúc thật nhanh . Ông Dương qua ngồi bên sa lông, đốt điếu thuốc bảo Thuý Vi và Vân Lâu:
-Tiếc là tôi không thể nhường xe cho cháu, vì tôi có tí việc phải đến sở, nhưng tôi có thể cho ai người qúa giang đến đường Hành Dương . Lâu cháu có tiền đấy chứ ?
-Vâng, nhưng tiền mỹ kim bác ạ .
-Vậy cháu đưa cho bác gái đổi ra tiền Đài Loan đi . Thành phố đài bắc hai năm nay thay đổi nhiều lắm, cháu củng nên đi xem cho biết .
Bà Dương lên tiếng:
-Trưa nhớ về dùng cơm nhé!
Tất cả leo lên xe ông Dương đu thẳng đến trung tâm thành phố Đài Bắc . Ông Dương là giám đốc của một xưởng kỹ nghệ hoá học . Hai mươi năm trước ôn glà bạn học của cha Lâu tại Đức Quốc . Xưởng kỹ nghệ này ông Dương có phần hùn lớn . Một người đàn ông đứng tuổi, thành công trên sự nghiệp, có vợ hiền, có một gia đình sung túc, thế này thì hạnh phúc qúa rồi . Ngồi bên cạnh ông Dương, Lâu nghĩ đến cha . Dù sao chàng củng phải công nhận là ông Dương đã thành công hơn cha chàng nhiều, từ sự nghiệp đến hạnh phúc gia đình .
Tới đường Hành Dương, họ xuống xe, mặc dù hôm nay không phải là ngày chủ nhật, nhưng người qua lại thật tấp nập . Hai bên, hai dãy phố lầu cao ngất, những cửa hàng đồ sộ . Vân Lâu nói:
-Ở đây phồn thịnh hơn Hương Cảng nhiều . Còn gì đặt biệt nữa không ?
Thúy Vi nhiệt thành:
-Anh muốn nói cái gì đặc biệt chứ ?
-Có cái gì đặc biệt như biểu lộ văn hoá địa phương không ?
Thuý Vi hiếu kì nhìn Vân Lâu, gã con trai Hương Cảng này thật lạ, tại sao lại tìm hiểu văn hoá trên đường phố nhỉ ? Kì cục! Nhưng bản tính tò mò khiến Thúy Vi thấy thinh thích .
-Có viện bảo tàng, nếu anh thích thì mình đến xem!
-Vâng, ở đâu ?
Họ bước về phía bảo tàng viện . Vân Lâu quan sát các di vật trưng bày trong viện với tất cả thích thú . Suốt nữa tiếng đồng hồ phải chịu đựng, Thúy Vi mới thoát ra khỏi tàng bảo viện . Hai người đi vòng qua đường Nam Trùng Khánh, những nhà sách khiến chàng tò mò, Vân Lâu mua một chồng sách cao ngất nghểu, rồi mới quay ngược lại đường Hàn Dương . Thúy Vi lộ vẻ mệt mỏi, nhất là khi phảI phơi đầu dưới anh nắng chói chang như thế n ày . Không chịu được Vi than:
-Đi vòng xa quá, mệt thật .
Vân Lâu quay lại thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô gái đi bên cạnh, mới sực nhớ đến sự vô ý của mình:
-Xin lỗi nhé, nãy giờ tôi quên mất .Mình tìm nơi nào ngồi xuống uống nước nhé ?
Hai người đi đến nhà hàng Quốc Tế . Vân Lâu gọi ly cà phê đá, Thúy Vi gọi ly cam vắt . Đi đường xa mặt Thuý Vi ửng hồng, mồ hôi chảy dài dài . Đột nhiên Vân Lâu liên tưởng đến Hàn Ni, hai người con gái khác nhau một trời một vực . Thúy Vi thì tràn đầy nhựa sống, Hàn Ni yếu ớt thanh nhã .
-Anh nhìn gì nhìn dữ vậy ?
Vân Lâu vôi quay mặt nhìn sang nơi khác:
-Không, không gì cả .
Thúy Vi nghịch ngợm hỏi tiếp khiến gã con trai phải đỏ mặt:
-Ở Hương Cảng anh có bạn gái chưa ?
-Có
Vân Lâu đáp nhanh . Chàng nghĩ đến Mỹ Tuyên . Lạ thật, tại sao từ lúc đến nhà ông Dương đến giờ, chẳng lúc nào chàng nhớ đến người bạn gái hiền lành đó .
-Hai người có gì với nhau chưa ?
-Chưa chỉ là bạn thôi .
Khùng thật . Thúy Vi rủa thầm . Nếu là bạn ai hỏi làm chi ? Đôi chân mày gã con trai thật sậm, đôi mắt đen to, cái gì củng khá nhưng phảI cái tội hơi gàn . Mà gã con trai nào không gàn ? Một thứ tình cảm thân mật len vào tim Thúy Vi .
Tiếng Vân Lâu hỏi:
-Có có hay đến nhà bác Dương chơi không ?
-Thỉnh thoảng thôi, đến chơi với Hàn Ni cho nó đỡ buồn thôi đó mà .
Vân Lâu không che dấu được tính tò mò :
-Hàn Ni à ? Cô ấy có vẻ làm sao ấy .
Thúy Vi chau mày:
-Nó như một chiếc bóng ?
Vân Lâu không hiểu:
-Cái gì mà chiếc bóng ?
-Vân, đó là lời ví von của Dượng tôi, Dượng tôi bảo Hàn Ni là một chiếc bóng, và chiếc bóng đó có thế tan biến bất cứ lúc nào .
-Nghĩa là sao ?
-Hàn Ni bị bệnh từ nhỏ và bác sĩ bảo là nó có thể chết bất cứ lúc nào .
-Sao ? Vân Lâu ngồi thẳng lưng dậy, ly cà phê trên bàn rung suýt rơi . Người con gái hiền lành dễ mến mà yểu mệnh thế à ?
-Chuyện đó trong nhà ai củng biết cả . Hàn Ni sống một ngày là mừng được một ngày . Chỉ có minh nó chưa biết, nó cứ tưởng nó hơi yếu một tí thôi .
-Cô ấy bị bệnh gì đấy ?
-Tôi củng không biết rõ lắm, hình như là bệnh tim hay tĩnh mạch gặp trỡ ngại gì đó . Hàn Ni không thể đến trường, không thể xem hát, đi du lịch .... Cái gì củng không làm được cả, nếu là tôi, có lẽ tôi đã tự tử chết phức cho rồi .
Thì ra là vậy! Vân Lâu nâng tách cà phê lên, nỗi chua xót làm đau nhói ruột gan . Một người con gái yếu đuối, giàu tình cảm, đầy nhiệt thành với đời sống, một cô bé cô đơn mà lại ... Vân Lâu xúc động, chàng không thể ngồi yên được nữa .Thúy Vi hớp một ngụn nước rồi nói tiếp:
-Thật ra muốn làm bạn Hàn Ni đâu phải chuyện dễ, suốt ngày nó giam mình trong phòng nên cái gì củng không biết . Nói chuyện với Hàn Ni là một việc khó khăn . Ngoài đàn ra Hàn Ni không còn biết làm gì cả . Nó cô độc một cách đáng thương, nên lúc nào củng mong có bạn bè . Nhiều khi nghe tôi nói chuyện, nó thích lắm . Thấy củng tội nghiệp thật .
Mẫn Vân Lâu là một chàng trai khẻo mạnh, nhưng lại yêu nghệ thuật, một môn dành cho những người có tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối . Chàng là kẻ tự tin và cương quyết, một trong những người không tin thuyết thiên mệnh, vì vậy chàng không bao giờ tin có phép lạ . Chàng nghĩ rằng sống là một thời khoá biểu tuần tự nhi tiến . Đến nhà ông Dương, lần đầu tiên trong đời, chàng trằn trọc mãI trên giường với hình bóng Hàn Ni ám ảnh không rời, một thứ tình cảm lạ lùng sao ấy!
Hình như suốt đêm Vân Lâu không chợp mắt, đó chính là điều làm chàng thắc mắc . Trời vừa tờ mờ sáng, Vân Lâu đã thức dậy . Cả gian nhà im lìm, mọi người vẫn còn say trong giấc ngủ . Có lẽ Hàn Ni củng đang say trong mộng đẹp . Tối thức khuya qúa, làm sao dậy sớm được .
Đầu óc Vân Lâu rối rắm với những ý nghĩ bâng quơ, chàng đi lẩn quẩn trong phòng chờ đợi bữa sáng . Lâu mong mỏi sẽ trông thấy Hàn Ni trong bữa điểm tâm, nhưng chàng thất vọng . Hàn Ni không xuống lầu, trên bàn chỉ có Thúy Vi, hôm nay nàng diện bộ áo màu đỏ tươi .
-Chào anh, đêm rồi ngủ ngon chứ ?
-Cám ơn cô .
Vân Lâu ngạc nhiên không hiểu sao tiếng đàn vang trong đêm qua lại chẳng đánh thức ai cả . Nhưng rồi Lâu lại nghĩ, có lẽ họ đã coi tiếng đàn vang lên trong đêm là chuyện thường .
Bà Dương hỏi Lâu:
-Cháu ăn gì ?
Vân Lâu cười nhẹ:
-Dạ nhà ăn cái chi là cháu ăn cái nấy được rồi ạ!
Trên bàn đã có mấy đĩa cải xào, thì ra nhà ông Dương dùng điểm tâm bằng cơm . Chàng nói:
-Buổi sáng cháu thích ăn cơm .
Bà Dương hỏi:
-Ở nhà cháu ăn gì ?
-Dạ ăn bánh mì .
-Vậy để tôi bảo cô Lan mang bánh mì ra nhé .
Vân Lâu vội can ngăn:
-Dạ được rồi bác, cháu thích dùng cơm hơn, lâu lâu đổi món ăn cho đỡ ngán .
Bà Dương cười:
-Thật tình nhé, đừng có khách sáo . Nếu ăn cơm không quen cứ bảo chớ không thì đói đừng than .
-Cháu có làm khách bao giờ đâu ?
Vân Lâu ngồi xuống, gật đầu chào ông Dương . Ông Dương bảo:
-Dùng cơm đi, cơm xong tôi nhờ Thúy Vi đưa đi dạo . Không bận chuyện gì chứ Thuý Vi ?
-Dạ không .
Thúy Vi liếc Vân Lâu với nụ cười, Lâu không nói gì cả, chàng không thích dạo phố nữa, nhưng thôi thì tuỳ sự sắp xếp của ông Dương vậy . Nâng chén cơm lên Vân Lâu nhìn quanh, rồi chợt do dự . Bà Dương hiểu ý:
-Cháu cứ dùng cơm đi, đừng lo cho con Hàn Ni, nó ít khi xuống đây lắm, cô Lan sẽ mang lên lầu cho nó .
Vân Lâu cúi xuống dùng cơm, chàng tò mò muốn hỏi một vài điều liên hệ đến Hàn Ni, nhung thấy vợ chồng ông Dương vẫn yên lặng nên thôi . Đến đây với tư cách kẻ tạm trú, chàng không có quyền tò mò quá đáng .
Bữa điểm tâm kết thúc thật nhanh . Ông Dương qua ngồi bên sa lông, đốt điếu thuốc bảo Thuý Vi và Vân Lâu:
-Tiếc là tôi không thể nhường xe cho cháu, vì tôi có tí việc phải đến sở, nhưng tôi có thể cho ai người qúa giang đến đường Hành Dương . Lâu cháu có tiền đấy chứ ?
-Vâng, nhưng tiền mỹ kim bác ạ .
-Vậy cháu đưa cho bác gái đổi ra tiền Đài Loan đi . Thành phố đài bắc hai năm nay thay đổi nhiều lắm, cháu củng nên đi xem cho biết .
Bà Dương lên tiếng:
-Trưa nhớ về dùng cơm nhé!
Tất cả leo lên xe ông Dương đu thẳng đến trung tâm thành phố Đài Bắc . Ông Dương là giám đốc của một xưởng kỹ nghệ hoá học . Hai mươi năm trước ôn glà bạn học của cha Lâu tại Đức Quốc . Xưởng kỹ nghệ này ông Dương có phần hùn lớn . Một người đàn ông đứng tuổi, thành công trên sự nghiệp, có vợ hiền, có một gia đình sung túc, thế này thì hạnh phúc qúa rồi . Ngồi bên cạnh ông Dương, Lâu nghĩ đến cha . Dù sao chàng củng phải công nhận là ông Dương đã thành công hơn cha chàng nhiều, từ sự nghiệp đến hạnh phúc gia đình .
Tới đường Hành Dương, họ xuống xe, mặc dù hôm nay không phải là ngày chủ nhật, nhưng người qua lại thật tấp nập . Hai bên, hai dãy phố lầu cao ngất, những cửa hàng đồ sộ . Vân Lâu nói:
-Ở đây phồn thịnh hơn Hương Cảng nhiều . Còn gì đặt biệt nữa không ?
Thúy Vi nhiệt thành:
-Anh muốn nói cái gì đặc biệt chứ ?
-Có cái gì đặc biệt như biểu lộ văn hoá địa phương không ?
Thuý Vi hiếu kì nhìn Vân Lâu, gã con trai Hương Cảng này thật lạ, tại sao lại tìm hiểu văn hoá trên đường phố nhỉ ? Kì cục! Nhưng bản tính tò mò khiến Thúy Vi thấy thinh thích .
-Có viện bảo tàng, nếu anh thích thì mình đến xem!
-Vâng, ở đâu ?
Họ bước về phía bảo tàng viện . Vân Lâu quan sát các di vật trưng bày trong viện với tất cả thích thú . Suốt nữa tiếng đồng hồ phải chịu đựng, Thúy Vi mới thoát ra khỏi tàng bảo viện . Hai người đi vòng qua đường Nam Trùng Khánh, những nhà sách khiến chàng tò mò, Vân Lâu mua một chồng sách cao ngất nghểu, rồi mới quay ngược lại đường Hàn Dương . Thúy Vi lộ vẻ mệt mỏi, nhất là khi phảI phơi đầu dưới anh nắng chói chang như thế n ày . Không chịu được Vi than:
-Đi vòng xa quá, mệt thật .
Vân Lâu quay lại thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô gái đi bên cạnh, mới sực nhớ đến sự vô ý của mình:
-Xin lỗi nhé, nãy giờ tôi quên mất .Mình tìm nơi nào ngồi xuống uống nước nhé ?
Hai người đi đến nhà hàng Quốc Tế . Vân Lâu gọi ly cà phê đá, Thúy Vi gọi ly cam vắt . Đi đường xa mặt Thuý Vi ửng hồng, mồ hôi chảy dài dài . Đột nhiên Vân Lâu liên tưởng đến Hàn Ni, hai người con gái khác nhau một trời một vực . Thúy Vi thì tràn đầy nhựa sống, Hàn Ni yếu ớt thanh nhã .
-Anh nhìn gì nhìn dữ vậy ?
Vân Lâu vôi quay mặt nhìn sang nơi khác:
-Không, không gì cả .
Thúy Vi nghịch ngợm hỏi tiếp khiến gã con trai phải đỏ mặt:
-Ở Hương Cảng anh có bạn gái chưa ?
-Có
Vân Lâu đáp nhanh . Chàng nghĩ đến Mỹ Tuyên . Lạ thật, tại sao từ lúc đến nhà ông Dương đến giờ, chẳng lúc nào chàng nhớ đến người bạn gái hiền lành đó .
-Hai người có gì với nhau chưa ?
-Chưa chỉ là bạn thôi .
Khùng thật . Thúy Vi rủa thầm . Nếu là bạn ai hỏi làm chi ? Đôi chân mày gã con trai thật sậm, đôi mắt đen to, cái gì củng khá nhưng phảI cái tội hơi gàn . Mà gã con trai nào không gàn ? Một thứ tình cảm thân mật len vào tim Thúy Vi .
Tiếng Vân Lâu hỏi:
-Có có hay đến nhà bác Dương chơi không ?
-Thỉnh thoảng thôi, đến chơi với Hàn Ni cho nó đỡ buồn thôi đó mà .
Vân Lâu không che dấu được tính tò mò :
-Hàn Ni à ? Cô ấy có vẻ làm sao ấy .
Thúy Vi chau mày:
-Nó như một chiếc bóng ?
Vân Lâu không hiểu:
-Cái gì mà chiếc bóng ?
-Vân, đó là lời ví von của Dượng tôi, Dượng tôi bảo Hàn Ni là một chiếc bóng, và chiếc bóng đó có thế tan biến bất cứ lúc nào .
-Nghĩa là sao ?
-Hàn Ni bị bệnh từ nhỏ và bác sĩ bảo là nó có thể chết bất cứ lúc nào .
-Sao ? Vân Lâu ngồi thẳng lưng dậy, ly cà phê trên bàn rung suýt rơi . Người con gái hiền lành dễ mến mà yểu mệnh thế à ?
-Chuyện đó trong nhà ai củng biết cả . Hàn Ni sống một ngày là mừng được một ngày . Chỉ có minh nó chưa biết, nó cứ tưởng nó hơi yếu một tí thôi .
-Cô ấy bị bệnh gì đấy ?
-Tôi củng không biết rõ lắm, hình như là bệnh tim hay tĩnh mạch gặp trỡ ngại gì đó . Hàn Ni không thể đến trường, không thể xem hát, đi du lịch .... Cái gì củng không làm được cả, nếu là tôi, có lẽ tôi đã tự tử chết phức cho rồi .
Thì ra là vậy! Vân Lâu nâng tách cà phê lên, nỗi chua xót làm đau nhói ruột gan . Một người con gái yếu đuối, giàu tình cảm, đầy nhiệt thành với đời sống, một cô bé cô đơn mà lại ... Vân Lâu xúc động, chàng không thể ngồi yên được nữa .Thúy Vi hớp một ngụn nước rồi nói tiếp:
-Thật ra muốn làm bạn Hàn Ni đâu phải chuyện dễ, suốt ngày nó giam mình trong phòng nên cái gì củng không biết . Nói chuyện với Hàn Ni là một việc khó khăn . Ngoài đàn ra Hàn Ni không còn biết làm gì cả . Nó cô độc một cách đáng thương, nên lúc nào củng mong có bạn bè . Nhiều khi nghe tôi nói chuyện, nó thích lắm . Thấy củng tội nghiệp thật .
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
-Tôi biết! Vân Lâu nói thầm . Đột nhiên chàng đứng dậy, Nghĩ đến lời yêu cầu của Hàn Ni . Anh ở đây lâu lâu nhé, tôi đàn cho anh nghe! Vân Lâu thấy lòng bứt rứt vô cùng . Tội nghiệp! Thế mà ta lại muốn Thúy Vi đưa ta đi dạo phố, để người con gái đáng thương kia phải lủi thủi một mình trong gian nhà rộng . Hớp cạn tách cà phê, Vân Lâu nói:
-Thôi chúng ta về đi!
Thúy Vi ngạc nhiên:
-Sao gấp thế ?
-chúng ta hứa về dùng cơm mà, vả lại tôi còn phải viết thơ gởi về nha .
Thúy Vi nhìn Vân Lâu một cách tinh qúai:
-Gửi cho cô bạn à ?
-Củng có thể lắm .
Vân Lâu ỡm ờ .Khuôn mặt hằn lên một tí vui vẻ, chàng bắt đầu hiểu được bản tính tinh nghịch của Thúy Vi . Chưa đến mười một giờ, Vân Lâu và Thúy Vi đã về tới nhà . Bước vào phòng khách Thúy Vi ngã người lên ghế thở phào mệt nhọc:
-Mệt chết đi được!
Phòng khách có gắn máy lạnh, dễ chịu không tưởng được . Nhưng Vân Lâu không cảm thấy thoải mái tí nào cả . Đưa mắt nhìn quanh không thấy Hàn Ni đâu . Từ lúc nghe Thúy Vi kể rõ cảnh Hàn Ni, lòng Vân Lâu bỗng ngập đầy bóng nàng .
Bây giờ Hàn Ni ở đâu ? Phải chăng nàng đang trốn trong phòng nhỏ nhắn ?
Bà Dương nghe tiếng bước xuống lầu, nói:
-Sao về sớm thế ?
Thúy Vi trả lời thay Vân Lâu:
-Không có chuyện gì vui, vả lại nóng qúa!
Bà Dương nhìn gương mặt dàu dàu của Vân Lâu, lấy làm thắc mắc . Có chuyện gì thế ? Vân Lâu bước chân lên cầu thang lầu, bà hỏi theo:
-Cháu vừa đi đâu về đấy ?
-Dạ đi loanh quanh một tí cho vui.
Vừa nói xong, chưa kịp bước thêm thì Vân Lâu đã chùn chân lại . Mắt chàng ngước lên cao . Bà Dương nhìn theo . Hàn Ni đang đứng đấy với nụ cười e thẹn . Chiếc áo trắng tinh, mắt long lanh theo nụ cười thật dễ thương . Bà Dương nhìn con với tất cả trìu mến . Hôm nay trông nàng thật đẹp .
Vân Lâu khẽ gọi:
-Hàn Ni!
Nét vui trên mặt người thiếu nữ yếu đuối bắt đầu rực rỡ:
-Anh chưa biến mất à ?
-Không tôi còn ở đây lâu lắm .
Hàn Ni gật đầu, chậm rãi bước xuống thang, những bước chân thật nhẹ, tà áo phất phới bay tạo cho cô gái một dáng dấp siêu phàm . Bà Dương bàng hoàng, chỉ nói có một hôm thôi mà tình cảm có thể đột biến nhanh thế này sao ? Nỗi lo lắng ngập đầy hồn . Không thể, không thể như vậy được! Bà gào lên trong lòng .
-Hàn Ni, sao không ngủ nữa đi con . Có sợ lạnh không, mẹ tắt máy lạnh nhé ?
Hàn Ni đã bước tới trước mặt Vân Lâu:
-Không, con không thấy lạnh .
Ngước mắt nhìn Vân Lâu, Hàn Ni hỏi:
-Anh nóng lắm sao mà mồ hôi đổ đầy thế ?
-Tôi đi phố mới về .
Vân Lâu cố gắng tạo nụ cười trên môi mà không dám nhìn thẳng vào gương mặt người con gái . Như thế này mà yểu tướng sao ? Nếu đúng như lời Thúy Vi thì tội thật . Thượng đế tạo ra cuộc sống thì củng phải có trách nhiệm bảo vệ đời sống đó chứ . Vân Lâu nghĩ ngợi mông lung, quên cả mình là kẻ không tin tưởng ở trời đất .
Hàn Ni nhìn ra ngoài song cửa, nắng ấm đang rực rỡ ngoài vườn hoa .
-Ở ngoài phố mới về à ? Tôi củng thích ra phố lắm, vui không anh ?
-Làm sao bằng ở nhà, bên ngoài nóng qụa
Hàn Ni đưa tay lên sờ mặt:
-Thế sao hôm qua anh bảo tôi nên phơi nắng ?
Cô nhớ dai thật ? Vân Lâu nhìn thẳng vào mắt Hàn Ni . Chàng chưa kịp lên tiếng thì bà Dương đã trã lời:
-Không cần phơi nắng mẹ thấy con củng đẹp lắm rồi!
Nói xong bà vội kéo Hàn Ni đi . Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa, Thật nguy hiểm . Bà Dương bảo con:
-Hàn Ni, con đến ngồi cạnh bên Thúy Vi này . Sao ? Con có thấy lạnh không ?
Hàn Ni bước theo mẹ nhưng mắt vẫn không rời Vân Lâu:
-Không lạnh đâu!
Thúy Vi nãy giờ làm kẻ bàng quan, bây giờ mới chen lời vào:
-Hàn Ni, làm sao bồ lại quen với Vân Lâu ?
Nụ cười nở trên môi người thiếu nữ .
-Tối hôm qua, anh ấy nghe tao đàn .
Quay sang Vân Lâu, Hàn Ni hỏi:
-Anh có thật tình thích nghe tôi đàn không ?
-Thích chứ .
-Không nói dối chứ ?
-Không bao giờ .
Niềm vui tran ngập ánh mắt Hàn Ni . Con người lúc sinh ra đời đã có bảng năng thích được khen, thích hợp quần . Ánh mắt tươi sáng trên đôi má hồng . Cô bé đẹp thật . Bà Dương ngồi cạnh nhìn con âu lo, tại sao Hàn Ni lại thay đổi đột ngột thế này ? Thúy Vi ngồi bên yên lặng dò xét .
Hàn Ni quay sang Vân Lâu:
-Bây giờ anh thích nghe tôi đàn nữa không ?
Hàn Ni đắm đuối nhìn Vân Lâu . Gian phòng như chìm đắm trong không khí rộn rã . Đối với nàng ở đây không còn ai hiện diện ngoài Vân Lâu .
-Nếu Hàn Ni không thấy mệt!
Hàn Ni sung sướng bước về phía Dương cầm:
-Tôi không mệt, anh biết không, tôi còn biết hát nữa:
-Thế à ?
Hàn Ni mở nắp đàn lên, dạo một bản tình ca thật xưa . Nàng vừa đàn vừa hát, giọng kim pha lẫn thổ, lối phát âm rõ và ngập niềm vui .
Hôm qua, tiếng chim khuya đã gọi em thứ dậy,
Đêm đã khuya rồi, trăng vẫn treo cao,
Núi non mịt mùng, cây cỏ lao xao,
Em ngồi bên khung cửa, nhìn đóm bay lấp lánh .
Chim ơi! Ta yêu vô cùng .
Vì chim đã kể chuyện chàng ta nghe .
Hàn Ni ca rất hay, Vân Lâu bị cuốn hút theo tiếng hát . Bước đến cạnh đàn, chàng nhìn nàng say đắm .
....... Ngày dài, anh vẫn nhớ em
Tối mơ giấc ngủ có em cận kề
Nhưng khi tỉnh giấc, em đi
Chỉ còn những giọt lệ nhoà chiếu chăn
Gió đưa cành lá buâng khuâng
Gió ơi có hiểu cho tình ta chăng
Mẫn Vân Lâu im lặng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn . Khi tiếng hát ngưng, bất giác mắt chàng nhoà lệ .....
-Thôi chúng ta về đi!
Thúy Vi ngạc nhiên:
-Sao gấp thế ?
-chúng ta hứa về dùng cơm mà, vả lại tôi còn phải viết thơ gởi về nha .
Thúy Vi nhìn Vân Lâu một cách tinh qúai:
-Gửi cho cô bạn à ?
-Củng có thể lắm .
Vân Lâu ỡm ờ .Khuôn mặt hằn lên một tí vui vẻ, chàng bắt đầu hiểu được bản tính tinh nghịch của Thúy Vi . Chưa đến mười một giờ, Vân Lâu và Thúy Vi đã về tới nhà . Bước vào phòng khách Thúy Vi ngã người lên ghế thở phào mệt nhọc:
-Mệt chết đi được!
Phòng khách có gắn máy lạnh, dễ chịu không tưởng được . Nhưng Vân Lâu không cảm thấy thoải mái tí nào cả . Đưa mắt nhìn quanh không thấy Hàn Ni đâu . Từ lúc nghe Thúy Vi kể rõ cảnh Hàn Ni, lòng Vân Lâu bỗng ngập đầy bóng nàng .
Bây giờ Hàn Ni ở đâu ? Phải chăng nàng đang trốn trong phòng nhỏ nhắn ?
Bà Dương nghe tiếng bước xuống lầu, nói:
-Sao về sớm thế ?
Thúy Vi trả lời thay Vân Lâu:
-Không có chuyện gì vui, vả lại nóng qúa!
Bà Dương nhìn gương mặt dàu dàu của Vân Lâu, lấy làm thắc mắc . Có chuyện gì thế ? Vân Lâu bước chân lên cầu thang lầu, bà hỏi theo:
-Cháu vừa đi đâu về đấy ?
-Dạ đi loanh quanh một tí cho vui.
Vừa nói xong, chưa kịp bước thêm thì Vân Lâu đã chùn chân lại . Mắt chàng ngước lên cao . Bà Dương nhìn theo . Hàn Ni đang đứng đấy với nụ cười e thẹn . Chiếc áo trắng tinh, mắt long lanh theo nụ cười thật dễ thương . Bà Dương nhìn con với tất cả trìu mến . Hôm nay trông nàng thật đẹp .
Vân Lâu khẽ gọi:
-Hàn Ni!
Nét vui trên mặt người thiếu nữ yếu đuối bắt đầu rực rỡ:
-Anh chưa biến mất à ?
-Không tôi còn ở đây lâu lắm .
Hàn Ni gật đầu, chậm rãi bước xuống thang, những bước chân thật nhẹ, tà áo phất phới bay tạo cho cô gái một dáng dấp siêu phàm . Bà Dương bàng hoàng, chỉ nói có một hôm thôi mà tình cảm có thể đột biến nhanh thế này sao ? Nỗi lo lắng ngập đầy hồn . Không thể, không thể như vậy được! Bà gào lên trong lòng .
-Hàn Ni, sao không ngủ nữa đi con . Có sợ lạnh không, mẹ tắt máy lạnh nhé ?
Hàn Ni đã bước tới trước mặt Vân Lâu:
-Không, con không thấy lạnh .
Ngước mắt nhìn Vân Lâu, Hàn Ni hỏi:
-Anh nóng lắm sao mà mồ hôi đổ đầy thế ?
-Tôi đi phố mới về .
Vân Lâu cố gắng tạo nụ cười trên môi mà không dám nhìn thẳng vào gương mặt người con gái . Như thế này mà yểu tướng sao ? Nếu đúng như lời Thúy Vi thì tội thật . Thượng đế tạo ra cuộc sống thì củng phải có trách nhiệm bảo vệ đời sống đó chứ . Vân Lâu nghĩ ngợi mông lung, quên cả mình là kẻ không tin tưởng ở trời đất .
Hàn Ni nhìn ra ngoài song cửa, nắng ấm đang rực rỡ ngoài vườn hoa .
-Ở ngoài phố mới về à ? Tôi củng thích ra phố lắm, vui không anh ?
-Làm sao bằng ở nhà, bên ngoài nóng qụa
Hàn Ni đưa tay lên sờ mặt:
-Thế sao hôm qua anh bảo tôi nên phơi nắng ?
Cô nhớ dai thật ? Vân Lâu nhìn thẳng vào mắt Hàn Ni . Chàng chưa kịp lên tiếng thì bà Dương đã trã lời:
-Không cần phơi nắng mẹ thấy con củng đẹp lắm rồi!
Nói xong bà vội kéo Hàn Ni đi . Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa, Thật nguy hiểm . Bà Dương bảo con:
-Hàn Ni, con đến ngồi cạnh bên Thúy Vi này . Sao ? Con có thấy lạnh không ?
Hàn Ni bước theo mẹ nhưng mắt vẫn không rời Vân Lâu:
-Không lạnh đâu!
Thúy Vi nãy giờ làm kẻ bàng quan, bây giờ mới chen lời vào:
-Hàn Ni, làm sao bồ lại quen với Vân Lâu ?
Nụ cười nở trên môi người thiếu nữ .
-Tối hôm qua, anh ấy nghe tao đàn .
Quay sang Vân Lâu, Hàn Ni hỏi:
-Anh có thật tình thích nghe tôi đàn không ?
-Thích chứ .
-Không nói dối chứ ?
-Không bao giờ .
Niềm vui tran ngập ánh mắt Hàn Ni . Con người lúc sinh ra đời đã có bảng năng thích được khen, thích hợp quần . Ánh mắt tươi sáng trên đôi má hồng . Cô bé đẹp thật . Bà Dương ngồi cạnh nhìn con âu lo, tại sao Hàn Ni lại thay đổi đột ngột thế này ? Thúy Vi ngồi bên yên lặng dò xét .
Hàn Ni quay sang Vân Lâu:
-Bây giờ anh thích nghe tôi đàn nữa không ?
Hàn Ni đắm đuối nhìn Vân Lâu . Gian phòng như chìm đắm trong không khí rộn rã . Đối với nàng ở đây không còn ai hiện diện ngoài Vân Lâu .
-Nếu Hàn Ni không thấy mệt!
Hàn Ni sung sướng bước về phía Dương cầm:
-Tôi không mệt, anh biết không, tôi còn biết hát nữa:
-Thế à ?
Hàn Ni mở nắp đàn lên, dạo một bản tình ca thật xưa . Nàng vừa đàn vừa hát, giọng kim pha lẫn thổ, lối phát âm rõ và ngập niềm vui .
Hôm qua, tiếng chim khuya đã gọi em thứ dậy,
Đêm đã khuya rồi, trăng vẫn treo cao,
Núi non mịt mùng, cây cỏ lao xao,
Em ngồi bên khung cửa, nhìn đóm bay lấp lánh .
Chim ơi! Ta yêu vô cùng .
Vì chim đã kể chuyện chàng ta nghe .
Hàn Ni ca rất hay, Vân Lâu bị cuốn hút theo tiếng hát . Bước đến cạnh đàn, chàng nhìn nàng say đắm .
....... Ngày dài, anh vẫn nhớ em
Tối mơ giấc ngủ có em cận kề
Nhưng khi tỉnh giấc, em đi
Chỉ còn những giọt lệ nhoà chiếu chăn
Gió đưa cành lá buâng khuâng
Gió ơi có hiểu cho tình ta chăng
Mẫn Vân Lâu im lặng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn . Khi tiếng hát ngưng, bất giác mắt chàng nhoà lệ .....
Re: Mùa thu lá bay - tác giả Quỳnh Dao
Chương Sáu
Buổi tối Lâu ngồi đơn độc trên chiếc ghế, quyển "Hải Tặc" của Jack London nằm yên trước mặt . Mấy lần chàng định mở ra xem nhưng rồi lại thôi . Đầu óc Vân Lâu như vẩn vơ mãi với những chuyện đâu đâu, còn tâm trí nào mà xem sách ? Tối nay Hàn Ni không đàn . Suốt buổi chiều vừa đàn vừa hát đã làm nàng mệt mỏi . Hình như Hàn Ni bên cây đàn cứ ám ảnh Vân Lâu mãi . Hôm nay sao nàng vui như vậy ? Đàn quên cả mệt . Bà Dương sợ con mệt đã mấy lần bước tới can gián nhưng Hàn Ni chỉ cười thật tươi:
-Mẹ, con không thấy mệt, con vui lắm!
Thế là bà Dương không đành lòng ngăn niềm vui của Hàn Ni . Tay Nàng nhẹ nhàng lướt trên phím ngà . Nàng không mệt thật sao ? Nhìn khuôn mặt tràn ngập niềm vui của người con gái, Vân Lâu chợt nghi ngờ lời nói của Thúy Vi ban sáng . Có lẽ cơ thể của nàng suy nhược một chút thôi . Con gái thuộc loại con một nhà giàu thường hay bị như vậy . Thiếu ánh nắng mặt trời và thiếu bạn bè là hai yếu tố chính sinh bệnh . Chỉ để Hàn Ni sống một cuộc sống bình thường, vận động đều và nghỉ ngơi chừng mực, ăn uống đầy đủ . Hàn Ni sẽ mạnh khẻo ngay . Ngoài nét xanh xao, Vân Lâu có nhìn thấy nét bệnh hoạn nào ở nàng đâu ? Ta sẽ giúp nàng, giúp nàng sống đời sống bình thường, giúp nàng tìm lại sức khẻo, ta sẽ làm được chuyện đó . Vân Lâu thấy tự tin, chàng tin tưởng ở thuyết "Nhân Định Thắng Thiên" . Chàng đứng lên đi rảo một vòng trong phòng khách và tìm cách thực hiện ý định .
Bên ngoài cửa có tiếng động nhẹ . Hình như có ai gõ cửa . Có lẽ Hàn Ni ? Vân Lâu nghĩ ngay đến người con gái, chàng bước nhanh ra mở cửa .
-Ai đó ?
-Tôi đây .
Tiếng trả lời của bà Dương, Vân Lâu ngạc nhiên:
-Thưa bác ....
-Suỵt .
Bà Dương đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng . Bước vào phòng, cài cửa lại, bà nói nhỏ:
-Bác có chuyện muốn nói với cháu, nhưng không muốn để Hàn Ni biết .
Vân Lâu ngỡ ngàng bước theo sau, chàng kéo chiếc ghế mời bà Dương ngồi xuống .
-Thấy phòng cháu còn đèn nên bác nghĩ là cháu còn thức . Bác không phá giấc ngủ của cháu chứ ?
Vân Lâu ngồi xuống cạnh bàn:
-Dạ thưa không, cháu chưa ngủ, cháu đang xem sách .
Bà Dương ngồi yên lặng một chút nói:
-Chuyện này có liên hệ đến Hàn Ni ....
-Hàn Ni ?
-Cháu có biết tí gì về đời sống của Hàn Ni không ?
-Bác định nói đến sức khẻo của cô ấy à ? Cháu có nghe Thúy Vi nói, nhưng cháu nghĩ rằng cô ấy phóng đại, chớ đâu đến nổi nguy ngập như vậy .
Bà Dương đưa đôi mắt buồn nhìn Vân Lâu lắc đầu:
-Không, đúng như vậy, sức khẻo của Hàn Ni đang ở trong tình trạng nguy ngập, lúc nào tim nó củng sẵng sàng ngừng đập .
Vân Lâu lo lắng:
-Thật thế à ? Bệnh gì vậy bác ?
-Từ lúc mới sinh ra, động mạch tim của nó đã bị nghẹt, danh từ y khoa gọi đó là chứng bệnh Bán mạch động mạch hẹp .
-Bán mạch động mạch hẹp ? Vân Lâu lặp lại . Một cái tên bệnh khó đọc . Tim chàng đập nhanh . Hàn Ni ? Một đời sống được tạo ra trong sai lầm, lúc nào củng chực chờ rời khỏi cuộc đời ? Vân Lâu không tin . Không thể nào tin chuyện đó được .
-Bệnh bất trị sao bác ?
Bà Dương thở dài:
-Nếu chỉ là chứng bán mạch động mạch hẹp thôi thì có lẽ chúng tôi đã chửa khỏi bằng phương pháp giải phẫu tim, tuy nguy hiểm nhưng vẫn còn hy vọng, đằng này .....
Vân Lâu nhìn thấy vẻ tuyệt vọng khôn cùng trên nét mặt người mẹ buồn lo cho con:
- .... Đằng nay, tình trạng nó thật phức tạp . Tâm thất bên mặt nó nhỏ, mà van bên trong động mạch lại hẹp, thật khó giải phẩu ... Lúc Hàn Ni còn bé, y học chưa tiến bộ nên chúng tôi củng không dám liều, bây giờ giãi phẫu thì không còn kịp nữa ....
Bà Dương ngưng lại, nước mắt đã ngập mi . Với Vân Lâu những danh từ y học kia thật xa lạ . Chàng chỉ hiểu là cuộc đời của Hàn Ni sắp tàn theo những tên bệnh bất trị đó .
-Bệnh của nó càng lúc càng nặng . Biến sang cả phần tim bên mặt nên dễ bị xúc động và có thể bất tỉnh một cách đột ngột, do đó không thể làm gì được, thuốc men chẳng giúp gì được, bây giờ chúng tôi chỉ còn hy vọng nơi phép lạ ...
-Vậy thì tàn nhẫn qúa! Một đời sống qúa mong manh !
Bà Dương thở dài:
-Vì nó mà chúng tôi khổ sở biết chừng nào . Bác trai cháu dầu sao củng là đàn ông mà đàn ông bao giỡ củng dễ quên, ông ấy chấp nhận định mệnh . Còn bác, bác yêu nó qúa! Một đời sống được nâng niu từ thửo mới chào đo8`i, nuôi đến trưởng thành, ai mà không muốn nó được vui sướng!
Bà Dương nghẹn ngào, Vân Lâu nói như an ủi:
-Hy vọng có phép lạ ? Cần gì, bây giờ Hàn Ni vẫn khẻo vậy .
-Vâng, đó chính là nguyên nhân bác đến gặp cháu, cháu có thấy cuộc sống hiện tại của nó bình yên qúa chứ ? Bà Dương nhìn thẳng vào mắt Vân Lâu rồi không đợi chàng trả lời, bà lên tiếng tiếp:
-Năm năm trước bác sĩ bảo nó sẽ chết bất ngờ, chúng tôi hết sức lo lắng . Nhưng đã năm năm qua rồi nó vẫn bình yên . Hai bác rất mừng và càng ngày càng tiến bộ, bệnh tim sẽ không còn là chứng bệnh bất trị, nó sẽ được thay qủa tim khác và ... Bây giờ khoa học tiến bộ, con người đã có thể lên không gian, thì chuyện gì lại không có thể xảy ra được ..
-Vâng
-Vì vậy, có một điều mà bác lo lắng nhất là làm thế nào cho đời sống của Hàn Ni không bị xáo trộn .
Vân Lâu chau mày nhìn bà Dương . Có chuyện gì thế ? Sự sống của còn của Hàn Ni có liên hệ tới chàng nữa sao ?
-Hàn Ni không có quyền vui qúa, vận động nhiều qúa hay bị kích thích qúa . Tất cả những cảm xúc mạnh đều có thể mang nó đi, cháu hiểu không ? Cả nhà không ai dám làm gì khiến nó phải nghĩ ngợi, không dám đưa nó đi xi nê, vì cháu củng biết là chuyện phim bao giờ củng có những tình tiết đột biến nguy hiểm như tiểu thuyết . Bác cố hết sức giữ gìn cho đời sống của nó không bị đe doạ .
Vân Lâu lắng tai nghe . bà Dương ngưng một lúc rồi lên tiếng:
-Vì vậy, hai bác rất cần sự giúp đỡ của cháu .
-Cháu có thể giúp bác bằng cách nào ?
Bà Dương ngập ngừng có vẻ khó nói:
-Bác chỉ muốn làm sao đừng để Hàn Ni phải gặp nhiều xúc động tình cảm .
-À!
Vân Lâu có vẻ hiểu được phần nào ý nghĩa câu nói của bà Dương .
-Nói khác đi, là bác mong rằng cháu đừng gần gũi nó nhiều .
Vân Lâu nhìn thẳng và Dương . Đôi mắt bà chủ nhà đầy vẻ tiếc muối và ngượng ngập . Chàng nói:
-Bác có nghĩ là điều bác lo lắng qúa xa vời không ? Cháu và Hàn Ni mới biết nhau có một hôm thôi .
Nụ cười ngượng ngập trên môi bà Dương:
-Trời chưa mưa phải chuẩn bị trước . Chẳng qua bác muốn đề phòng sự rủi ro mà thôi .
Vân Lâu suy nghĩ một lúc:
-Nhưng cái đề phòng của bác liệu có đúng không ? Hàn Ni thiếu thốn tình bạn, Hàn Ni cô độc . Cháu nghĩ chuyện bạn bè đối với Hàn Ni có lợi nhiều hơn có hại .
Bà Dương chậm rãi:
-Tình bạn thì được, nhưng không thể để tình yêu xảy đến . Lâu có thấy là tình bạn dến tình yêu khoảng cách ngắn lắm không ?
Vân Lâu cảm thấy bứt rứt . Trời không một cơn gió thổi, nóng thật:
-Tại sao bác lại cho rằng tình yêu có hại cho Hàn Ni ?
-Vì tình yêu nào không phong ba bão táp, không có đau khổ . Vả lại, Hàn Ni không thể có chồng, có con được .
Vân Lâu đứng dậy, đi một vòng trong phòng, tựa người bên khung cửa sổ . Bầu trời mùa hạ đầy trăng sao . Những hạt sương trên cỏ óng ánh chàng nhớ đến tiếng hát của Hàn Ni .
Em cùng chàng tựa bên song cửa,
Nhìn sương rơi, lấp lánh sao sa,
Thoảng đâu có tiếng chim khuya,
Tiếng chim như kể cho nghe nỗi chàng .
Hình như có tiếng thở dài trong tim, quay người lại nhìn bà Dương, Vân Lâu nói:
-Bác cứ yên tâm, cháu sẽ không bao giờ để Hàn Ni phải khổ .
Bà Dương nhìn Vân Lâu, khuôn mặt trẻ tuổi đầy cương nghị khiến bà an lòng:
-Lâu, cháu nên hiểu cho bác, nếu Hàn Ni bình thường như bao nhiêu thiếu nữ khác, thì không bao giờ ...
-Thưa bác, cháu hiểu . Vân Lâu đáp nhanh, chàng không muốn nghe bà Dương nói thêm .
Cháu sẽ cố gắng không làm phiền hai bác hay gây phiền nhiễu cho Hàn Ni .
Bà Dương thở phào đứng dậy:
-Bây giờ củng khuya qúa rồi, thôi bác về cho cháu nghĩ . Ngủ ngon giấc nhé !
-Vâng, cảm ơn bác .
Đưa mắt nhìn theo dáng bà Dương, Vân Lâu cài cửa lại rồi tựa lưng và cửa đứng yên . Hàn Ni vẫn còn khờ khạo lắm, chưa biết gì cả! Thật à ? Chàng nhớ lại đêm qua, khi ngồi nói chuyện với Hàn Ni . Chàng đã hiểu! Tội thật, một cuộc đời đau khổ . Bước đến giường, chàng nằm xuống mắt nhìn lên trần nhà . Củng như đêm qua, cơn buồn ngủ mù tăm sao chưa đến ? Những lời nói của bà Dương cứ lẩn quẩn trong đầu . Đột nhiên, bây giờ Vân Lâu mới khám phá ra, qủa thật chàng đã có tình cảm dành cho Hàn Ni . Bóng dáng người con gái hiện rõ trong đầu, người con gái mới quen có một ngày . Sao cuộc đời có những khốn khổ như thế, tội nghiệp!
Bắt đầu từ ngày mai, ta phải cố lạnh nhạt với Hàn Ni, bác Dương thật tinh đời .
Vân Lâu tắt đèn, sửa soạn đi ngủ . Khuôn mặt Hàn Ni lại hiện ra, ngập đâu cả khoảng tối trước mặt, một khuôn mặt đẹp và dễ thương, dễ thương hơn cả lúc bà Dương chưa đến .
Hết
Buổi tối Lâu ngồi đơn độc trên chiếc ghế, quyển "Hải Tặc" của Jack London nằm yên trước mặt . Mấy lần chàng định mở ra xem nhưng rồi lại thôi . Đầu óc Vân Lâu như vẩn vơ mãi với những chuyện đâu đâu, còn tâm trí nào mà xem sách ? Tối nay Hàn Ni không đàn . Suốt buổi chiều vừa đàn vừa hát đã làm nàng mệt mỏi . Hình như Hàn Ni bên cây đàn cứ ám ảnh Vân Lâu mãi . Hôm nay sao nàng vui như vậy ? Đàn quên cả mệt . Bà Dương sợ con mệt đã mấy lần bước tới can gián nhưng Hàn Ni chỉ cười thật tươi:
-Mẹ, con không thấy mệt, con vui lắm!
Thế là bà Dương không đành lòng ngăn niềm vui của Hàn Ni . Tay Nàng nhẹ nhàng lướt trên phím ngà . Nàng không mệt thật sao ? Nhìn khuôn mặt tràn ngập niềm vui của người con gái, Vân Lâu chợt nghi ngờ lời nói của Thúy Vi ban sáng . Có lẽ cơ thể của nàng suy nhược một chút thôi . Con gái thuộc loại con một nhà giàu thường hay bị như vậy . Thiếu ánh nắng mặt trời và thiếu bạn bè là hai yếu tố chính sinh bệnh . Chỉ để Hàn Ni sống một cuộc sống bình thường, vận động đều và nghỉ ngơi chừng mực, ăn uống đầy đủ . Hàn Ni sẽ mạnh khẻo ngay . Ngoài nét xanh xao, Vân Lâu có nhìn thấy nét bệnh hoạn nào ở nàng đâu ? Ta sẽ giúp nàng, giúp nàng sống đời sống bình thường, giúp nàng tìm lại sức khẻo, ta sẽ làm được chuyện đó . Vân Lâu thấy tự tin, chàng tin tưởng ở thuyết "Nhân Định Thắng Thiên" . Chàng đứng lên đi rảo một vòng trong phòng khách và tìm cách thực hiện ý định .
Bên ngoài cửa có tiếng động nhẹ . Hình như có ai gõ cửa . Có lẽ Hàn Ni ? Vân Lâu nghĩ ngay đến người con gái, chàng bước nhanh ra mở cửa .
-Ai đó ?
-Tôi đây .
Tiếng trả lời của bà Dương, Vân Lâu ngạc nhiên:
-Thưa bác ....
-Suỵt .
Bà Dương đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng . Bước vào phòng, cài cửa lại, bà nói nhỏ:
-Bác có chuyện muốn nói với cháu, nhưng không muốn để Hàn Ni biết .
Vân Lâu ngỡ ngàng bước theo sau, chàng kéo chiếc ghế mời bà Dương ngồi xuống .
-Thấy phòng cháu còn đèn nên bác nghĩ là cháu còn thức . Bác không phá giấc ngủ của cháu chứ ?
Vân Lâu ngồi xuống cạnh bàn:
-Dạ thưa không, cháu chưa ngủ, cháu đang xem sách .
Bà Dương ngồi yên lặng một chút nói:
-Chuyện này có liên hệ đến Hàn Ni ....
-Hàn Ni ?
-Cháu có biết tí gì về đời sống của Hàn Ni không ?
-Bác định nói đến sức khẻo của cô ấy à ? Cháu có nghe Thúy Vi nói, nhưng cháu nghĩ rằng cô ấy phóng đại, chớ đâu đến nổi nguy ngập như vậy .
Bà Dương đưa đôi mắt buồn nhìn Vân Lâu lắc đầu:
-Không, đúng như vậy, sức khẻo của Hàn Ni đang ở trong tình trạng nguy ngập, lúc nào tim nó củng sẵng sàng ngừng đập .
Vân Lâu lo lắng:
-Thật thế à ? Bệnh gì vậy bác ?
-Từ lúc mới sinh ra, động mạch tim của nó đã bị nghẹt, danh từ y khoa gọi đó là chứng bệnh Bán mạch động mạch hẹp .
-Bán mạch động mạch hẹp ? Vân Lâu lặp lại . Một cái tên bệnh khó đọc . Tim chàng đập nhanh . Hàn Ni ? Một đời sống được tạo ra trong sai lầm, lúc nào củng chực chờ rời khỏi cuộc đời ? Vân Lâu không tin . Không thể nào tin chuyện đó được .
-Bệnh bất trị sao bác ?
Bà Dương thở dài:
-Nếu chỉ là chứng bán mạch động mạch hẹp thôi thì có lẽ chúng tôi đã chửa khỏi bằng phương pháp giải phẫu tim, tuy nguy hiểm nhưng vẫn còn hy vọng, đằng này .....
Vân Lâu nhìn thấy vẻ tuyệt vọng khôn cùng trên nét mặt người mẹ buồn lo cho con:
- .... Đằng nay, tình trạng nó thật phức tạp . Tâm thất bên mặt nó nhỏ, mà van bên trong động mạch lại hẹp, thật khó giải phẩu ... Lúc Hàn Ni còn bé, y học chưa tiến bộ nên chúng tôi củng không dám liều, bây giờ giãi phẫu thì không còn kịp nữa ....
Bà Dương ngưng lại, nước mắt đã ngập mi . Với Vân Lâu những danh từ y học kia thật xa lạ . Chàng chỉ hiểu là cuộc đời của Hàn Ni sắp tàn theo những tên bệnh bất trị đó .
-Bệnh của nó càng lúc càng nặng . Biến sang cả phần tim bên mặt nên dễ bị xúc động và có thể bất tỉnh một cách đột ngột, do đó không thể làm gì được, thuốc men chẳng giúp gì được, bây giờ chúng tôi chỉ còn hy vọng nơi phép lạ ...
-Vậy thì tàn nhẫn qúa! Một đời sống qúa mong manh !
Bà Dương thở dài:
-Vì nó mà chúng tôi khổ sở biết chừng nào . Bác trai cháu dầu sao củng là đàn ông mà đàn ông bao giỡ củng dễ quên, ông ấy chấp nhận định mệnh . Còn bác, bác yêu nó qúa! Một đời sống được nâng niu từ thửo mới chào đo8`i, nuôi đến trưởng thành, ai mà không muốn nó được vui sướng!
Bà Dương nghẹn ngào, Vân Lâu nói như an ủi:
-Hy vọng có phép lạ ? Cần gì, bây giờ Hàn Ni vẫn khẻo vậy .
-Vâng, đó chính là nguyên nhân bác đến gặp cháu, cháu có thấy cuộc sống hiện tại của nó bình yên qúa chứ ? Bà Dương nhìn thẳng vào mắt Vân Lâu rồi không đợi chàng trả lời, bà lên tiếng tiếp:
-Năm năm trước bác sĩ bảo nó sẽ chết bất ngờ, chúng tôi hết sức lo lắng . Nhưng đã năm năm qua rồi nó vẫn bình yên . Hai bác rất mừng và càng ngày càng tiến bộ, bệnh tim sẽ không còn là chứng bệnh bất trị, nó sẽ được thay qủa tim khác và ... Bây giờ khoa học tiến bộ, con người đã có thể lên không gian, thì chuyện gì lại không có thể xảy ra được ..
-Vâng
-Vì vậy, có một điều mà bác lo lắng nhất là làm thế nào cho đời sống của Hàn Ni không bị xáo trộn .
Vân Lâu chau mày nhìn bà Dương . Có chuyện gì thế ? Sự sống của còn của Hàn Ni có liên hệ tới chàng nữa sao ?
-Hàn Ni không có quyền vui qúa, vận động nhiều qúa hay bị kích thích qúa . Tất cả những cảm xúc mạnh đều có thể mang nó đi, cháu hiểu không ? Cả nhà không ai dám làm gì khiến nó phải nghĩ ngợi, không dám đưa nó đi xi nê, vì cháu củng biết là chuyện phim bao giờ củng có những tình tiết đột biến nguy hiểm như tiểu thuyết . Bác cố hết sức giữ gìn cho đời sống của nó không bị đe doạ .
Vân Lâu lắng tai nghe . bà Dương ngưng một lúc rồi lên tiếng:
-Vì vậy, hai bác rất cần sự giúp đỡ của cháu .
-Cháu có thể giúp bác bằng cách nào ?
Bà Dương ngập ngừng có vẻ khó nói:
-Bác chỉ muốn làm sao đừng để Hàn Ni phải gặp nhiều xúc động tình cảm .
-À!
Vân Lâu có vẻ hiểu được phần nào ý nghĩa câu nói của bà Dương .
-Nói khác đi, là bác mong rằng cháu đừng gần gũi nó nhiều .
Vân Lâu nhìn thẳng và Dương . Đôi mắt bà chủ nhà đầy vẻ tiếc muối và ngượng ngập . Chàng nói:
-Bác có nghĩ là điều bác lo lắng qúa xa vời không ? Cháu và Hàn Ni mới biết nhau có một hôm thôi .
Nụ cười ngượng ngập trên môi bà Dương:
-Trời chưa mưa phải chuẩn bị trước . Chẳng qua bác muốn đề phòng sự rủi ro mà thôi .
Vân Lâu suy nghĩ một lúc:
-Nhưng cái đề phòng của bác liệu có đúng không ? Hàn Ni thiếu thốn tình bạn, Hàn Ni cô độc . Cháu nghĩ chuyện bạn bè đối với Hàn Ni có lợi nhiều hơn có hại .
Bà Dương chậm rãi:
-Tình bạn thì được, nhưng không thể để tình yêu xảy đến . Lâu có thấy là tình bạn dến tình yêu khoảng cách ngắn lắm không ?
Vân Lâu cảm thấy bứt rứt . Trời không một cơn gió thổi, nóng thật:
-Tại sao bác lại cho rằng tình yêu có hại cho Hàn Ni ?
-Vì tình yêu nào không phong ba bão táp, không có đau khổ . Vả lại, Hàn Ni không thể có chồng, có con được .
Vân Lâu đứng dậy, đi một vòng trong phòng, tựa người bên khung cửa sổ . Bầu trời mùa hạ đầy trăng sao . Những hạt sương trên cỏ óng ánh chàng nhớ đến tiếng hát của Hàn Ni .
Em cùng chàng tựa bên song cửa,
Nhìn sương rơi, lấp lánh sao sa,
Thoảng đâu có tiếng chim khuya,
Tiếng chim như kể cho nghe nỗi chàng .
Hình như có tiếng thở dài trong tim, quay người lại nhìn bà Dương, Vân Lâu nói:
-Bác cứ yên tâm, cháu sẽ không bao giờ để Hàn Ni phải khổ .
Bà Dương nhìn Vân Lâu, khuôn mặt trẻ tuổi đầy cương nghị khiến bà an lòng:
-Lâu, cháu nên hiểu cho bác, nếu Hàn Ni bình thường như bao nhiêu thiếu nữ khác, thì không bao giờ ...
-Thưa bác, cháu hiểu . Vân Lâu đáp nhanh, chàng không muốn nghe bà Dương nói thêm .
Cháu sẽ cố gắng không làm phiền hai bác hay gây phiền nhiễu cho Hàn Ni .
Bà Dương thở phào đứng dậy:
-Bây giờ củng khuya qúa rồi, thôi bác về cho cháu nghĩ . Ngủ ngon giấc nhé !
-Vâng, cảm ơn bác .
Đưa mắt nhìn theo dáng bà Dương, Vân Lâu cài cửa lại rồi tựa lưng và cửa đứng yên . Hàn Ni vẫn còn khờ khạo lắm, chưa biết gì cả! Thật à ? Chàng nhớ lại đêm qua, khi ngồi nói chuyện với Hàn Ni . Chàng đã hiểu! Tội thật, một cuộc đời đau khổ . Bước đến giường, chàng nằm xuống mắt nhìn lên trần nhà . Củng như đêm qua, cơn buồn ngủ mù tăm sao chưa đến ? Những lời nói của bà Dương cứ lẩn quẩn trong đầu . Đột nhiên, bây giờ Vân Lâu mới khám phá ra, qủa thật chàng đã có tình cảm dành cho Hàn Ni . Bóng dáng người con gái hiện rõ trong đầu, người con gái mới quen có một ngày . Sao cuộc đời có những khốn khổ như thế, tội nghiệp!
Bắt đầu từ ngày mai, ta phải cố lạnh nhạt với Hàn Ni, bác Dương thật tinh đời .
Vân Lâu tắt đèn, sửa soạn đi ngủ . Khuôn mặt Hàn Ni lại hiện ra, ngập đâu cả khoảng tối trước mặt, một khuôn mặt đẹp và dễ thương, dễ thương hơn cả lúc bà Dương chưa đến .
Hết
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết