†_Mây-Gjó-Cát-Đất_†
Trang 1 trong tổng số 1 trang
†_Mây-Gjó-Cát-Đất_†
Mây chỉ cần lúc nào cũng cảm thấy Gió ở bên cạnh, nghe thấy tiếng cô cuời, thì trong lòng đã thoả mãn lắm rồi.
Mây, trông xa xa...
Chuyện tình yêu giữa Mây - Gió - Cát - Đất là câu chuyện có một không hai trên đời. Mây yêu Gió, Gió yêu Cát, nhưng Cát với Đất lại quyến luyến nhau. Gió thề rằng sẽ tìm và mang đến cho Cát hạnh phúc, Mây cũng ngầm hạ quyết tâm phải lặng lẽ giữ Gió ở lại, cho đến khi tình yêu của mình phút chốc bỗng hoá thành nước mắt, thân thể tan biến đi không còn bóng hình.
Gió và Cát bên nhau từ nhỏ, Gió vẫn thích thổi cho Cát chạy, chơi đùa với anh. Gió coi đó là mối tình đầu tiên, nhưng Cát lại chỉ cảm thấy đó là một tình bạn tốt, là bởi vì Cát yêu Đất. Hai năm sau, Gió phải ra đi, cô ngốc nghếch cho rằng làm như thế sẽ khiến Cát vui vẻ. Đem theo lời chúc phúc và nỗi nhớ nhung dành cho Cát, Gió đi rồi, đi thật xa, thật xa.
Trong vòng ba năm kế tiếp, Gió tìm đến với rất nhiều người bạn, suối, sông, cỏ, hoa, mặt trời, trăng, trong đó Cây là chị em tốt nhất của cô, hai người luôn gắn với nhau như bóng với hình. Gió dường như rất vui vẻ, cũng dần dần quyên đi mọi chuyện.
Trái tim Gió tràn ngập tình yêu thương, cô thích các loại côn trùng, thậm trí ngay đến một con bươm bướm gãy cánh cũng khiến cô rơi nước mắt, tự tay cô nâng nó lên bầu trời, rồi lại đỡ để cho nó tiếp tục bay nhảy.
Năm thứ tư. Vào cái lúc Gió mùa hè thổi qua cây, Mây và Gió gặp lại nhau.
Gió yêu Mây. Gió gặp bất cứ chuyện gì cũng đều kể cho Mây nghe, Mây cũng vui vẻ nghe Gió kể. Nghe những chuyện Gió kể, Mây chưa bao giờ cảm thấy chán. Mỗi khi Mây bệnh hoặc là không vui, một câu nói của Gió thôi cũng khiến tinh thần mây lập tức phấn chấn.
Một năm nữa lại qua đi, Mây dần dần phát hiện ra mỗi tình đầu đã trở thành tình yêu từ bao giờ. Anh nguyện vì Gió mà vứt bỏ tất cả. Anh để cho Gió tự do, hạnh phúc khi thấy gió vui vẻ, vui vẻ khi thấy gió hạnh phúc, anh thậm trí còn quên mất rằng mình đang tồn tại. Cứ thế cho đến một lần, lúc Gió thổi đến một cách đau khổ, khóc thút thít, Mây không kìm lòng được khóc cùng với gió, nếu như mọi ngày, anh nhất định sẽ an ủi Gió dù chẳng biết nói gì. Lần đầu tiên, Mây rơi xuống, tình yêu đều hoá thành nước mắt. Mây biết, mình yêu Gió thật rồi.
Từ đó về sau, Gió thích thổi cho mây bay, Mây cũng không hề cảm thấy mệt, bọn họ đều vui vẻ.
Lại sắp đến mùa Mây và Gió gặp lại nhau. Một ngày, Gió đang mải mê chơi đùa, bất ngờ, cô nhìn thấy Cát. Không chỉ là một người, Cát vừa đem theo Đất cùng đi, vừa cười nói. Trong tíc tắc, trái tim Gió run lên. Bây giờ cô mới hiểu ra rằng, thì ra, trong lòng mình từ trước đến nay chưa hề quên Cát, người cô yêu vẫn là anh.
Vốn dĩ cô cho rằng mình đã quên đi anh, giờ đây trong lòng lại khơi dậy một nỗi đau mờ ảo. Khi cô thổi qua Cát, Cát không bay, là vì anh đang với đất vui vẻ. Gió có thể làm gì bây giờ ?. Cô lại yên lặng, cho đến đêm, thút thít một mình. Lần đó, Mây không biết. Nhưng đêm đó, Mây hình như cảm thấy gió đang đau, trằn trọc không ngủ được. Mưa, suốt một đêm.
Ngày thứ hai, Mây phát hiện thái độ của Gió đã khác đi rất nhiều, không còn chủ động tìm Mây để chơi, không còn chủ động tìm mây nói chuyện, nhưng với người khác hình như rất vui vẻ, xem như mây không còn tồn tại nữa.
Mây cứ nghĩ xem mình đã làm sai điều gì, anh nghĩ suốt một đêm, trong đầu nghĩ ra đủ mọi đáp án, nhưng anh không có dũng khí nói ra để mây giải đáp.
Cứ thế cho đến một ngày, Mây biết chuyện của Gió và Cát, ngày xưa anh chẳng để ý đến những điều đó, vì Gió từng nói những hồi ức đẹp đẽ của hai người bọn họ chỉ là giả tưởng.
Mây, suy sụp mất rồi. Thế giới của anh bây giờ,tất cả đều tối tăm. Anh không hiểu ngày hôm đó chuyện gì đã sảy ra, vì sao Gió lại thay đổi nhiều đến thế. Anh càng không hiểu vì sao Gió vừa thú nhận xong lại lập tức phủ nhận. Mây chịu đựng không được những chuyện này. Anh từng nghĩ sẽ ra đi, đem theo lời chúc phúc và nỗi nhớ nhung dành cho gió mà đi, anh ngu ngốc cho rằng làm như thế gió sẽ vui vẻ. Thế nhưng, Mây cũng nhanh ***ng xoá cái ý nghĩ đó khỏi đầu. Anh vẫn nhớ, một năm trước đây, mình đã từng hạ quyết tâm sẽ làm cho Gió hạnh phúc. Điều đó đối với mây, là trách nhiệm cả một đời, phải dùng một đời để thực hiện. Mây không trách Gió.
Gió càng có thêm lòng tin rằng sẽ tìm hạnh phúc đến cho Cát, Mây cũng vậy. Anh không thể nhìn bộ dạng Gió cả ngày buồn bã, cũng không muốn chứng kiến Gió khóc một mình ở cái xó nào đó. Vì Gió, Mây bắt đầu chăm sóc cho Cát. Anh hy vọng cát có thể vui vẻ, bởi chỉ có người đang yêu mới biết, chỉ khi người mình yêu vui vẻ thì mình mới vui vẻ. Mây cứ thế bỏ lại tất cả, yêu hay không đã không còn có giá trị, chỉ là đồng ý hay không đồng ý.
Mấy ngày nữa qua đi, Gió có vẻ đã vui trở lại. Nhìn thấy khuôn mặt Gió cười, với Mây thế là đủ rồi.
Có lẽ Gió chẳng biết được những điều Mây đang làm, cả đời này cũng không thể hiểu được. Cũng có lẽ có một ngày nào đó Gió hiểu được tình yêu của mây mà đi tìm anh, nhưng cũng sẽ tìm không được dấu tích của Mây. Gió cứ gọi tên Mây, nhưng không nghe thấy tiếng Mây trả lời. Mây tan rồi. Gió chưa từng biết, vì để Cát không bị cằn cỗi, để Cát phì nhiêu, Mây mỗi ngày đều tạo mưa xuống, song, như thế là Mây đang không ngừng huỷ hoại sinh mệnh của chính mình. Lần cuối cùng Mây vì tình yêu với Gió mà hoá thành mưa xuống cho Cát, cũng là lúc cuộc sống của anh kết thúc.
Bao nhiêu người vì cô đơn mà yêu sai một người, lại có bao nhiêu người vì yêu sai một người mà cô đơn một đời
Mây, trông xa xa...
Chuyện tình yêu giữa Mây - Gió - Cát - Đất là câu chuyện có một không hai trên đời. Mây yêu Gió, Gió yêu Cát, nhưng Cát với Đất lại quyến luyến nhau. Gió thề rằng sẽ tìm và mang đến cho Cát hạnh phúc, Mây cũng ngầm hạ quyết tâm phải lặng lẽ giữ Gió ở lại, cho đến khi tình yêu của mình phút chốc bỗng hoá thành nước mắt, thân thể tan biến đi không còn bóng hình.
Gió và Cát bên nhau từ nhỏ, Gió vẫn thích thổi cho Cát chạy, chơi đùa với anh. Gió coi đó là mối tình đầu tiên, nhưng Cát lại chỉ cảm thấy đó là một tình bạn tốt, là bởi vì Cát yêu Đất. Hai năm sau, Gió phải ra đi, cô ngốc nghếch cho rằng làm như thế sẽ khiến Cát vui vẻ. Đem theo lời chúc phúc và nỗi nhớ nhung dành cho Cát, Gió đi rồi, đi thật xa, thật xa.
Trong vòng ba năm kế tiếp, Gió tìm đến với rất nhiều người bạn, suối, sông, cỏ, hoa, mặt trời, trăng, trong đó Cây là chị em tốt nhất của cô, hai người luôn gắn với nhau như bóng với hình. Gió dường như rất vui vẻ, cũng dần dần quyên đi mọi chuyện.
Trái tim Gió tràn ngập tình yêu thương, cô thích các loại côn trùng, thậm trí ngay đến một con bươm bướm gãy cánh cũng khiến cô rơi nước mắt, tự tay cô nâng nó lên bầu trời, rồi lại đỡ để cho nó tiếp tục bay nhảy.
Năm thứ tư. Vào cái lúc Gió mùa hè thổi qua cây, Mây và Gió gặp lại nhau.
Gió yêu Mây. Gió gặp bất cứ chuyện gì cũng đều kể cho Mây nghe, Mây cũng vui vẻ nghe Gió kể. Nghe những chuyện Gió kể, Mây chưa bao giờ cảm thấy chán. Mỗi khi Mây bệnh hoặc là không vui, một câu nói của Gió thôi cũng khiến tinh thần mây lập tức phấn chấn.
Một năm nữa lại qua đi, Mây dần dần phát hiện ra mỗi tình đầu đã trở thành tình yêu từ bao giờ. Anh nguyện vì Gió mà vứt bỏ tất cả. Anh để cho Gió tự do, hạnh phúc khi thấy gió vui vẻ, vui vẻ khi thấy gió hạnh phúc, anh thậm trí còn quên mất rằng mình đang tồn tại. Cứ thế cho đến một lần, lúc Gió thổi đến một cách đau khổ, khóc thút thít, Mây không kìm lòng được khóc cùng với gió, nếu như mọi ngày, anh nhất định sẽ an ủi Gió dù chẳng biết nói gì. Lần đầu tiên, Mây rơi xuống, tình yêu đều hoá thành nước mắt. Mây biết, mình yêu Gió thật rồi.
Từ đó về sau, Gió thích thổi cho mây bay, Mây cũng không hề cảm thấy mệt, bọn họ đều vui vẻ.
Lại sắp đến mùa Mây và Gió gặp lại nhau. Một ngày, Gió đang mải mê chơi đùa, bất ngờ, cô nhìn thấy Cát. Không chỉ là một người, Cát vừa đem theo Đất cùng đi, vừa cười nói. Trong tíc tắc, trái tim Gió run lên. Bây giờ cô mới hiểu ra rằng, thì ra, trong lòng mình từ trước đến nay chưa hề quên Cát, người cô yêu vẫn là anh.
Vốn dĩ cô cho rằng mình đã quên đi anh, giờ đây trong lòng lại khơi dậy một nỗi đau mờ ảo. Khi cô thổi qua Cát, Cát không bay, là vì anh đang với đất vui vẻ. Gió có thể làm gì bây giờ ?. Cô lại yên lặng, cho đến đêm, thút thít một mình. Lần đó, Mây không biết. Nhưng đêm đó, Mây hình như cảm thấy gió đang đau, trằn trọc không ngủ được. Mưa, suốt một đêm.
Ngày thứ hai, Mây phát hiện thái độ của Gió đã khác đi rất nhiều, không còn chủ động tìm Mây để chơi, không còn chủ động tìm mây nói chuyện, nhưng với người khác hình như rất vui vẻ, xem như mây không còn tồn tại nữa.
Mây cứ nghĩ xem mình đã làm sai điều gì, anh nghĩ suốt một đêm, trong đầu nghĩ ra đủ mọi đáp án, nhưng anh không có dũng khí nói ra để mây giải đáp.
Cứ thế cho đến một ngày, Mây biết chuyện của Gió và Cát, ngày xưa anh chẳng để ý đến những điều đó, vì Gió từng nói những hồi ức đẹp đẽ của hai người bọn họ chỉ là giả tưởng.
Mây, suy sụp mất rồi. Thế giới của anh bây giờ,tất cả đều tối tăm. Anh không hiểu ngày hôm đó chuyện gì đã sảy ra, vì sao Gió lại thay đổi nhiều đến thế. Anh càng không hiểu vì sao Gió vừa thú nhận xong lại lập tức phủ nhận. Mây chịu đựng không được những chuyện này. Anh từng nghĩ sẽ ra đi, đem theo lời chúc phúc và nỗi nhớ nhung dành cho gió mà đi, anh ngu ngốc cho rằng làm như thế gió sẽ vui vẻ. Thế nhưng, Mây cũng nhanh ***ng xoá cái ý nghĩ đó khỏi đầu. Anh vẫn nhớ, một năm trước đây, mình đã từng hạ quyết tâm sẽ làm cho Gió hạnh phúc. Điều đó đối với mây, là trách nhiệm cả một đời, phải dùng một đời để thực hiện. Mây không trách Gió.
Gió càng có thêm lòng tin rằng sẽ tìm hạnh phúc đến cho Cát, Mây cũng vậy. Anh không thể nhìn bộ dạng Gió cả ngày buồn bã, cũng không muốn chứng kiến Gió khóc một mình ở cái xó nào đó. Vì Gió, Mây bắt đầu chăm sóc cho Cát. Anh hy vọng cát có thể vui vẻ, bởi chỉ có người đang yêu mới biết, chỉ khi người mình yêu vui vẻ thì mình mới vui vẻ. Mây cứ thế bỏ lại tất cả, yêu hay không đã không còn có giá trị, chỉ là đồng ý hay không đồng ý.
Mấy ngày nữa qua đi, Gió có vẻ đã vui trở lại. Nhìn thấy khuôn mặt Gió cười, với Mây thế là đủ rồi.
Có lẽ Gió chẳng biết được những điều Mây đang làm, cả đời này cũng không thể hiểu được. Cũng có lẽ có một ngày nào đó Gió hiểu được tình yêu của mây mà đi tìm anh, nhưng cũng sẽ tìm không được dấu tích của Mây. Gió cứ gọi tên Mây, nhưng không nghe thấy tiếng Mây trả lời. Mây tan rồi. Gió chưa từng biết, vì để Cát không bị cằn cỗi, để Cát phì nhiêu, Mây mỗi ngày đều tạo mưa xuống, song, như thế là Mây đang không ngừng huỷ hoại sinh mệnh của chính mình. Lần cuối cùng Mây vì tình yêu với Gió mà hoá thành mưa xuống cho Cát, cũng là lúc cuộc sống của anh kết thúc.
Bao nhiêu người vì cô đơn mà yêu sai một người, lại có bao nhiêu người vì yêu sai một người mà cô đơn một đời
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết