CHỈ VÌ EM
Trang 1 trong tổng số 1 trang
CHỈ VÌ EM
CHỈ VÌ EM
“Xin quí khách chú ý, chuyến bay từ Việt Nam sang NewYork sắp khởI hành, xin quí vị vui lòng đến cổng 32 để lên máy bay”. Vũ bịn rịn xách chiếc vali trên tay, đưa mắt nhìn Vân và Phong, Vân mĩm cườI nói đùa:
- Thôi, Vũ lên đường bình an nhé. Khi nào về đừng quên mua quà cho Vân nhe.
- Anh hai yên tâm đi, em sẽ “canh chừng” Vân cho.
- Ừ, trông cậy vào em đó, em trai. Vũ ghé sát vào tai Phong nói nhỏ. Nhớ “trông chừng” kĩ kĩ nghe.
- Xin tuân lệnh.
- Thôi, tạm biệt.
Vũ vẫy tay chào Vân và Phong, rồI bước lên máy bay. Bước chân như nặng nề hơn bao giờ hết, bởI vì hiện giờ trong lòng anh mang nặng một nỗI buồn xa cách. NgồI trên máy bay, Vũ miên man nghĩ về quá khứ, những cảnh tượng ngày thơ ấu hiện lên thật rõ ràng trong trí nhớ của anh. anh nhớ những ngày cùng Vân và Phong đạp xe vòng vòng trong công viên, những buổI chiều đi ăn kem, Vân là cô bạn hàng xóm của Vũ và Phong, bằng tuổI vớI Vũ, cả 3 người lạI học chung một trường nên đã thân lạI còn thân hơn. Vân có nụ cườI thật tươi, cách ăn nói rất thu hút và đặt biệt đôi mắt của Vân đen huyền và thu hút một cách kì lạ, đôi mắt mà lúc nào thằng Phong nhìn thẳng vào đó rồI là như bị hút hồn, lúc nào cũng thì thầm vớI Vũ rằng: “mắt of Vân đẹp quá he anh hai”. thằng Phong, em Vũ nhỏ hơn Vũ 1 tuổI nhưng cao ráo, đẹp trai lạI chơi thể thao giỏI hơn Vũ, chỉ có một cái không bằng Vũ đó là học không giỏI bằng. Cái vẻ ngoài hào hoa của nó đã làm “lung lạc và rung động” biết bao “trái tim”, tớI mấy ngày lễ tết là nó luôn nhận được những món quà xinh xinh do “fan” tặng, nó thường ko nhận những món quà đó và bằng những câu từ chốI khéo nó đã làm tổn thương bao nhiêu “con tim”.
4 năm du học quả là một thờI gian dài đốI vớI Vũ, ngày nào anh cũng nhớ nhà, nhớ những kỉ niệm củ vớI Vân và Phong. nhất là nhớ nụ cườI của Vân. Lúc đầu, Vân và Phong hẹn nhau lên mạng để cùng chat vớI Vũ, nhưng về sau, những cuộc nói chuyện như vậy cũng giảm dần. Vũ thấy hơi lo, không biết ở Việt Nam có chuyện gì ko? Mà tạI sao Phong Vân ít lên mạng chat hơn trước? Vũ cố gắng học thật chăm để quên đi nỗI lo lắng và cũng để kết thúc khoá học một cách êm đẹp mà còn về Việt Nam cho sớm. cuốI cùng 4 năm dài đăng đẳng cũng đã trôi qua, ngày hôm ấy Vũ sung sướng lên máy bay về nước. cả nhà vui mừng ra đón Vũ trở về, trong đó cũng có Vân và Phong, cả hai không thay đổI gì nhiều nhưng hình như trong ánh mắt họ nhìn nhau có gì đó lạ lạ, một sự thay đổI, Vũ nhận thấy điều đó.
TốI hôm đó khi moị ngườI đã đi ngủ. Vũ qua phòng Phong và 2 anh em ngồI nói chuyện. Vũ hỏI:
- Phong à, ở nhà có chuyện gì đặc biệt xảy ra ko em?
- Không có gì.
- vậy giữa em và Vân có chuyện gì không, anh thấy 2 ngườI có gì đó giấu anh, phảI ko?
- Anh hai… à ko, không có gì đâu. Đi về chắc anh mệt lắm, anh đi ngủ sớm đi. Đôi mắt Phong lãng đi chỗ khác để không bắt gặp ánh mắt Vũ.
- Nói cho anh biết đi Phong, có chuyện gì rồI phảI ko?
- Thôi được rồI, sáng mai em sẽ nói. Bi giờ anh đi nghĩ đi.
- Thôi được nếu em đã nói vậy. anh đi ngủ đây.
Sáng hôm sau, Phong hẹn Vũ ra một quán café, khi Vũ đến thấy Vân cũng ở đó, Vân và Phong ngồI kế bên nhau và Vũ ngồI ghế đốI diện nhìn chằm chằm vào 2 ngườI vừa như quen mà vừa như lạ vớI một sự lo lắng. Phong nhẹ nhàng nói:
- Anh hai, nếu anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ em nói đây. Em và Vân yêu nhau anh ạ. Ba mẹ cũng đã biết chuyện. và em mong rằng anh sẽ chúc mừng em và Vân.
Vũ nghe tin ấy mà tưởng như sét đánh ngang tai, Phong đâu bíêt rằng Vũ cũng đã yêu Vân từ lâu lắm nhưng không dám nói, bây giờ nói ra thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Phong và Vân yêu nhau, vậy Vũ sẽ là ngườI thứ ba nếu xen vào mà lạI là giành tình yêu của em rụôt mình, như vậy Vũ sẽ trở thành một kẻ độc ác. Vũ gượng cườI:
- ngốc ạ, anh đương nhiên là chúc mừng em rồI. Phong, em phảI đốI xử tốt vớI Vân nếu ko anh sẽ đánh đòn em, biết ko hả?
- vâng, xin tuân lệnh đạI ca.
Vũ ngồI cườI và cố tỏ ra thoảI mái vui vẻ, nhưng tận sâu trong trái tim ấy là một vết thương trầm trọng không biết khi nào mớI lành, một nỗI đau, một sự sụp đổ vì phảI nhường tình yêu cho em trai. có ai biết đâu trái tim Vũ tan nát, nó như ngừng đập, nỗI đau khiến cho Vũ như tan chìm vào một đạI dương sâu thẳm, ko thể nói cùng ai, Vũ phảI cố tỏ ra vui vẻ, bình thường khi đốI diện vớI Phong và Vân, nhìn thấy họ hạnh phúc bên nhau mà Vũ như kẻ chết đi. mấy ngày sau đó, Vũ trở qua Mỹ và ở hẳn bên ấy, cho đến một ngày nhận được tin gia đình gọI về gấp để dự đám cướI của Phong và Vân. Ngày hôm đó, Vũ đã đến quán bar để chuốc say mình và cố quên đi hình ảnh của Vân, thế nhưng những hình ảnh của Vân lạI xuất hiện trong đầu Vũ, đôi mắt Vân nhìn Vũ như thôi miên, anh như rơi xuống một vực thẳm ko đáy, anh phảI chạy trốn, chạy trốn Vân chạy trốn tình cảm của mình, Vũ lao ngay ra xe và chạy, chạy mãi. Đang đắm chìm trong đau khổ bỗng có một thứ ánh sáng đã làm Vũ chói mắt, đó là đèn một chiếc xe tảI, Vũ nhanh chóng vòng tay lái sang một ngã khác và văng ngay vô lề, nằm bất tỉnh. Trong giấc mơ, Vũ nhìn thấy Vân cườI vớI mình, cô ấy thật lộng lẫy trong bộ váy cướI, Vân đứng bên cạnh Phong. họ thật đẹp đôi, phảI rồI, Vũ như chợt hiểu ra “ Hạnh phúc là thấy ngườI mình yêu hạnh phúc, yêu không có nghĩa là chiếm hữu ngườI yêu mà là hi sinh vì ngườI mình yêu”. chỉ cần Vân hạnh phúc là đủ.
Sau đó không lâu Vũ tỉnh dậy và bắt đầu một cuộc sống mới. nhưng trong lòng Vũ vẫn thầm cầu mong cho Vân hạnh phúc.
Tifa_hoatuyet
“Xin quí khách chú ý, chuyến bay từ Việt Nam sang NewYork sắp khởI hành, xin quí vị vui lòng đến cổng 32 để lên máy bay”. Vũ bịn rịn xách chiếc vali trên tay, đưa mắt nhìn Vân và Phong, Vân mĩm cườI nói đùa:
- Thôi, Vũ lên đường bình an nhé. Khi nào về đừng quên mua quà cho Vân nhe.
- Anh hai yên tâm đi, em sẽ “canh chừng” Vân cho.
- Ừ, trông cậy vào em đó, em trai. Vũ ghé sát vào tai Phong nói nhỏ. Nhớ “trông chừng” kĩ kĩ nghe.
- Xin tuân lệnh.
- Thôi, tạm biệt.
Vũ vẫy tay chào Vân và Phong, rồI bước lên máy bay. Bước chân như nặng nề hơn bao giờ hết, bởI vì hiện giờ trong lòng anh mang nặng một nỗI buồn xa cách. NgồI trên máy bay, Vũ miên man nghĩ về quá khứ, những cảnh tượng ngày thơ ấu hiện lên thật rõ ràng trong trí nhớ của anh. anh nhớ những ngày cùng Vân và Phong đạp xe vòng vòng trong công viên, những buổI chiều đi ăn kem, Vân là cô bạn hàng xóm của Vũ và Phong, bằng tuổI vớI Vũ, cả 3 người lạI học chung một trường nên đã thân lạI còn thân hơn. Vân có nụ cườI thật tươi, cách ăn nói rất thu hút và đặt biệt đôi mắt của Vân đen huyền và thu hút một cách kì lạ, đôi mắt mà lúc nào thằng Phong nhìn thẳng vào đó rồI là như bị hút hồn, lúc nào cũng thì thầm vớI Vũ rằng: “mắt of Vân đẹp quá he anh hai”. thằng Phong, em Vũ nhỏ hơn Vũ 1 tuổI nhưng cao ráo, đẹp trai lạI chơi thể thao giỏI hơn Vũ, chỉ có một cái không bằng Vũ đó là học không giỏI bằng. Cái vẻ ngoài hào hoa của nó đã làm “lung lạc và rung động” biết bao “trái tim”, tớI mấy ngày lễ tết là nó luôn nhận được những món quà xinh xinh do “fan” tặng, nó thường ko nhận những món quà đó và bằng những câu từ chốI khéo nó đã làm tổn thương bao nhiêu “con tim”.
4 năm du học quả là một thờI gian dài đốI vớI Vũ, ngày nào anh cũng nhớ nhà, nhớ những kỉ niệm củ vớI Vân và Phong. nhất là nhớ nụ cườI của Vân. Lúc đầu, Vân và Phong hẹn nhau lên mạng để cùng chat vớI Vũ, nhưng về sau, những cuộc nói chuyện như vậy cũng giảm dần. Vũ thấy hơi lo, không biết ở Việt Nam có chuyện gì ko? Mà tạI sao Phong Vân ít lên mạng chat hơn trước? Vũ cố gắng học thật chăm để quên đi nỗI lo lắng và cũng để kết thúc khoá học một cách êm đẹp mà còn về Việt Nam cho sớm. cuốI cùng 4 năm dài đăng đẳng cũng đã trôi qua, ngày hôm ấy Vũ sung sướng lên máy bay về nước. cả nhà vui mừng ra đón Vũ trở về, trong đó cũng có Vân và Phong, cả hai không thay đổI gì nhiều nhưng hình như trong ánh mắt họ nhìn nhau có gì đó lạ lạ, một sự thay đổI, Vũ nhận thấy điều đó.
TốI hôm đó khi moị ngườI đã đi ngủ. Vũ qua phòng Phong và 2 anh em ngồI nói chuyện. Vũ hỏI:
- Phong à, ở nhà có chuyện gì đặc biệt xảy ra ko em?
- Không có gì.
- vậy giữa em và Vân có chuyện gì không, anh thấy 2 ngườI có gì đó giấu anh, phảI ko?
- Anh hai… à ko, không có gì đâu. Đi về chắc anh mệt lắm, anh đi ngủ sớm đi. Đôi mắt Phong lãng đi chỗ khác để không bắt gặp ánh mắt Vũ.
- Nói cho anh biết đi Phong, có chuyện gì rồI phảI ko?
- Thôi được rồI, sáng mai em sẽ nói. Bi giờ anh đi nghĩ đi.
- Thôi được nếu em đã nói vậy. anh đi ngủ đây.
Sáng hôm sau, Phong hẹn Vũ ra một quán café, khi Vũ đến thấy Vân cũng ở đó, Vân và Phong ngồI kế bên nhau và Vũ ngồI ghế đốI diện nhìn chằm chằm vào 2 ngườI vừa như quen mà vừa như lạ vớI một sự lo lắng. Phong nhẹ nhàng nói:
- Anh hai, nếu anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ em nói đây. Em và Vân yêu nhau anh ạ. Ba mẹ cũng đã biết chuyện. và em mong rằng anh sẽ chúc mừng em và Vân.
Vũ nghe tin ấy mà tưởng như sét đánh ngang tai, Phong đâu bíêt rằng Vũ cũng đã yêu Vân từ lâu lắm nhưng không dám nói, bây giờ nói ra thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Phong và Vân yêu nhau, vậy Vũ sẽ là ngườI thứ ba nếu xen vào mà lạI là giành tình yêu của em rụôt mình, như vậy Vũ sẽ trở thành một kẻ độc ác. Vũ gượng cườI:
- ngốc ạ, anh đương nhiên là chúc mừng em rồI. Phong, em phảI đốI xử tốt vớI Vân nếu ko anh sẽ đánh đòn em, biết ko hả?
- vâng, xin tuân lệnh đạI ca.
Vũ ngồI cườI và cố tỏ ra thoảI mái vui vẻ, nhưng tận sâu trong trái tim ấy là một vết thương trầm trọng không biết khi nào mớI lành, một nỗI đau, một sự sụp đổ vì phảI nhường tình yêu cho em trai. có ai biết đâu trái tim Vũ tan nát, nó như ngừng đập, nỗI đau khiến cho Vũ như tan chìm vào một đạI dương sâu thẳm, ko thể nói cùng ai, Vũ phảI cố tỏ ra vui vẻ, bình thường khi đốI diện vớI Phong và Vân, nhìn thấy họ hạnh phúc bên nhau mà Vũ như kẻ chết đi. mấy ngày sau đó, Vũ trở qua Mỹ và ở hẳn bên ấy, cho đến một ngày nhận được tin gia đình gọI về gấp để dự đám cướI của Phong và Vân. Ngày hôm đó, Vũ đã đến quán bar để chuốc say mình và cố quên đi hình ảnh của Vân, thế nhưng những hình ảnh của Vân lạI xuất hiện trong đầu Vũ, đôi mắt Vân nhìn Vũ như thôi miên, anh như rơi xuống một vực thẳm ko đáy, anh phảI chạy trốn, chạy trốn Vân chạy trốn tình cảm của mình, Vũ lao ngay ra xe và chạy, chạy mãi. Đang đắm chìm trong đau khổ bỗng có một thứ ánh sáng đã làm Vũ chói mắt, đó là đèn một chiếc xe tảI, Vũ nhanh chóng vòng tay lái sang một ngã khác và văng ngay vô lề, nằm bất tỉnh. Trong giấc mơ, Vũ nhìn thấy Vân cườI vớI mình, cô ấy thật lộng lẫy trong bộ váy cướI, Vân đứng bên cạnh Phong. họ thật đẹp đôi, phảI rồI, Vũ như chợt hiểu ra “ Hạnh phúc là thấy ngườI mình yêu hạnh phúc, yêu không có nghĩa là chiếm hữu ngườI yêu mà là hi sinh vì ngườI mình yêu”. chỉ cần Vân hạnh phúc là đủ.
Sau đó không lâu Vũ tỉnh dậy và bắt đầu một cuộc sống mới. nhưng trong lòng Vũ vẫn thầm cầu mong cho Vân hạnh phúc.
Tifa_hoatuyet
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết