†_Tôj đã chết_†
Trang 1 trong tổng số 1 trang
†_Tôj đã chết_†
Đây là 1 câu chuyện buồn từ taj nạn sập cầu Cần Thơ. Khj đọc xong câu chuyện này Cee chợt nhớ lạj 1 câu "Trên đờj này không phảj tất cả mọj đjều ta mong muốn đều thành sự thật". Vâng! Hãy đọc và cảm nhận nhé.
Xung quanh tôi không có một chút ánh sáng, tất cả những gì ở trước mặt tôi là máu và nước mắt.
Không còn nghe tiếng cười nói của anh em, chỉ nghe những tiếng kêu khóc vang lên gần đó, không còn thấy anh nắng ban mai của buổi sớm, chỉ còn bóng tối và những hạt bụi vương trên mắt, không cục cựa được, toàn thân thôi bất động. Tôi khóc...-
Hôm nay dòng Hậu Giang nước chảy xiết quá!
- Ừ nhỉ..
Tôi vừa làm việc vừa cười nói với anh em dưới chân cây cầu này, làm việc cũng khá lâu ở đây, tôi cảm nhận được cuộc sống đang dần đổi thay.Vùng đất ven sông Hậu này thích hợp với giống bưởi Năm Roi. Bưởi thì ngon ngọt, mà cuộc sống của nhiều người dân quê tôi cứ cơ cực. Khi cầu Cần Thơ bắc ngang đây, tôi hy vọng sẽ có cuộc đổi đời.
Tôi có rất nhiều ước mơ, ước mơ của tôi đã lớn dần lên theo hình vóc cây cầu vươn dài ra sông nước... Tôi cũng lấy làm lạ, tất cả những anh em đang cùng thi công công trình vĩ đại cho đất nước này, mới tuần trước còn là một nông dân dưới ruộng, tuần này đã thành "công nhân xây dựng". Nghĩ đến đó, tôi phì cười mặc kệ, một ngày làm việc được những 50 nghìn bạc, tội gì mà không làm.
***
Sáng hôm nay, tôi dậy sớm hơn mọi khi, mẹ tôi vẫn lục đục chuẩn bị đồ đạc gánh hàng ra chợ bán. Nhìn mẹ mà tôi thương quá, nhà chỉ có 2 người nương tựa nhau mà sống, ngày làm việc, đêm về lại quây quần bên bàn ăn nói về những mơ ước tương lai của tôi. Tôi đã từng hứa với mẹ rằng, xây xong cây cầu này, tôi sẽ giúp gia đình mình có cuộc sống khá giả hơn.
Chào mẹ rồi tôi bước ra cửa, bỗng tôi quay lại nhìn căn nhà nhỏ bé này với một cảm giác rất lạ, giống như cảm giác của những kẻ sắp đi xa.
Bốp!
Một bàn tay quất vào sống lưng làm cắt đứt những suy nghĩ vu vơ của tôi lúc đó
- Anh Nam đang nghĩ gì thế? Không mau đi làm à!
Tôi nhận ra ngay đó là Na, hôm nay cô bé xinh xắn hẳn ra trong bộ áo dài học sinh thướt tha yểu điệu, với cái bím tóc và hai má lúm đồng tiền sâu húp trông rất duyên.
- Đi học à?
- Vâng, đi học về tối em kể chuyện trong trường cho anh nghe nhé!
- Ừ, năm nay thi rồi, ráng đậu rồi lên sài Gòn học nha!
- Thôi, em học ở dưới này, đi rồi nhớ anh Namlắm..
Nói rồi cô bé đỏ mặt làm tôi cũng ngượng theo, chúng tôi quấn quýt bên nhau ở mảnh đất này từ khi hai đứa còn bé tý. Đậu đại học nhưng tôi đã xin bảo lưu vì không có tiền học tiếp. Tôi dự định sang năm sẽ đi học chung với Na, đó cũng là niềm mong mỏi lớn nhất ở một chàng trai 20 tuổi tôi đây. Sau khi Na tốt nghiệp, nhất định tôi sẽ nói với cô bé ba từ mà tôi đã giữ kín trong lòng từ lâu mà chưa dám nói.
***
Trở lại với công việc của mình, hôm nay tôi thấy anh em trông rất phấn khởi dưới những tia nắng sớm, bắt đầu một ngày làm việc mới. Tổ của tôi có 5 người làm việc bên chân trụ số 13, người ta vẫn nói đó là con số không may mắn, nhưng tôi không tin vào những chuyện mê tín, niềm kỳ vọng của tôi vào cây cầu này là lớn lắm. Tôi mong chờ ngày nó khánh thành, ngày mà công trình to lớn này ra mắt người dân quê tôi, một công trình có sự góp sức của anh em trong đội, đó là một niềm tự hào của tôi.
Cùng làm việc với tôi là Thắng, anh bạn vừa mới đám cưới vào mấy tháng trước. Thắng vẫn thường khoe với tôi rằng anh bây giờ đã là trụ cột của gia đình, rằng anh đã chững chạc và biết suy nghĩ hơn cái hồi hai đứa tôi còn long nhong đi ghẹo các chị em trong xóm. Anh thường kể với tôi về chị nhà, người phụ nữ tuyệt vời nhất trong anh.
- Hôm qua vợ anh mày nấu một bữa thịnh soạn để chuẩn bị chào đón thành viên mới trong gia đình này!
- Ô hô! Trai hay gái thế anh?
- Ôi dào anh không quan tâm, đã là con là anh thương tất chú ạ!
Anh cười hạnh phúc lắm, anh hỏi tôi nên đặt tên cho bé trai là gì, và bé gái thì tên sao mới hay. Tôi cũng mừng cho anh, tôi ước sau này cuộc sống của mình cũng như thế, tôi không đòi hỏi mình phải có tiền tài và danh vọng, tôi chỉ mong sao được một mái ấm nhỏ đủ ăn, nhưng hạnh phúc từng ngày. Tôi mơ ước những cái giản dị thôi, chắc nó sẽ đến nhỉ? Đời còn dài mà. Tôi chỉ mới đi 1/3 quãng đường, còn một tương lai dài đăng đẵng phía trước, với bao ước mơ và kỳ vọng, tôi sẽ bay cao, bay xa...
="==========
[ Tôi mở mắt với bóng tối bao trùm và cơn đau quặn thắt cắt lên từng da thịt mình, tôi cố mở con mắt đang ướt đẫm vì máu chảy từ trên trán xuống hai gò má. Xung quanh tôi là những mảng bê tông và các cây sắt thép nặng chịch, một chân tôi dường như đã nát bét vì bị đè dưới một mảng bê tông khá lớn. Xung quanh tôi không có một chút ánh sáng, tất cả những gì ở trước mặt tôi là máu và nước mắt, không còn nghe tiếng cười nói của anh em, chỉ nghe những tiếng kêu khóc vang lên gần đó, không còn thấy anh nắng ban mai của buổi sớm, chỉ còn bóng tối và những hạt bụi vương trên mắt, không cục cựa được, toàn thân thôi bất động. Tôi khóc...]
="===========
Chợt nụ cười hạnh phúc của anh Thắng vụt tắt khi anh ngước nhìn lên và hét toáng, tôi và cả tổ chưa kịp nhận ra điều gì đang diễn ra, thì những tiếng răng rắc ngày một to hơn, một trận mưa sắt thép và bê tông đổ ập xuống. Tôi hoảng sợ thật sự !
Tôi nhắm mắt, gồng người lên trong đau đớn và hoảng sợ tột độ, tôi thấy mình bị rơi vào một khoảng không nào đó, trên và dưới đều không có điểm tựa, tiếng hét của anh em vang lên rất gần , tôi muốn mở mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy đến với tất cả chúng tôi, thì bỗng nhiên đầu tôi đau buốt vì bị một vật gì đó đập mạnh phía sau. Sau đó, tôi không còn biết gì nữa cho đến khi tỉnh dậy..
Tất cả những gì đang diễn ra như một cơn ác mộng, tôi ước như vậy, ước rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, sự thật tang thương đang hiện hữu trước mắt tôi. Một thảm hoạ đã ập đến ở mảnh đất quê hương tôi. Nó kết thúc cuộc đời cũng như dập tắt bao ước mơ và kỳ vọng của tôi, của anh Thắng, của tất cả anh em ngày hôm nay.
***
Sau một hồi lâu quen với bóng tối, tôi dáo dác nhìn chung quanh cố tìm một tia sáng mỏng manh, thì thấy một gương mặt quen thuộc rất gần đấy, cách tôi chưa đầy 2 mét, đang bị đè nát bét dưới đống sắt thép nhằng nhịt và một dòng máu tuôn ra đỏ tươi. Tôi cố cất tiếng gọi tên Thắng, nhưng anh ta không trả lời, tôi không dám tin anh đã ra đi nhanh thế.
Cách đây vài phút, tôi còn nhớ rõ nụ cười hạnh phúc của anh, vậy mà bây giờ, anh bỏ đi nhanh quá. Tôi cố lê mình lại gần anh hơn, nhưng tôi không thể nhấc mình lên được. Tôi đau lắm.
Ngày xưa mẹ tôi đã từng dạy " Là con trai phải kiên cường và không được khóc!"
"Nhưng mẹ ơi, con không sợ bóng tối như hồi còn nhỏ, con không sợ đau đến nỗi khóc trong những trận đòn roi của mẹ ngày trước, con khóc vì con bất hiếu, vì con không thể đền đáp công ơn nuôi dưỡng mẹ, con bất hiếu khi đã bỏ mẹ lại một mình. Nhưng mọi thứ không thể khác hơn mẹ ạ..Con xin lỗi!
Na ơi, anh nhớ em lắm. Anh nhớ cái miệng chúm chím khi em cười, và những giọt nước mắt khi em khóc. Anh nhớ những kỉ niệm của hai ta còn bé, và những dự định nơi tương lai. Anh rất buồn khi không thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng anh luôn mong em sẽ được hạnh phúc sau này bên người mà em yêu, và chắc chắn người đó sẽ yêu em thật sự, em nhé. Anh yêu em!"
Tôi bắt đầu thở dốc, ngột ngạt và khó thở quá, mắt tôi bắt đầu mờ đi do mất máu quá nhiều. Hai hàng nước mắt vẫn không ngừng lăn trên má, tôi không khóc vì sợ cái chết đang đến gần. Tôi khóc vì anh Thắng, vì nhớ mẹ, vì yêu Na, vì quê hương tôi đã không đi tiếp những ngày mới tươi đẹp hơn như kỳ vọng của tôi, vì tôi thấy ước mơ mình đã không thành, vì tôi thấy hạnh phúc của những người xung quanh đang vụt biến, vì tôi biết mẹ phải sống tiếp một cuộc đời lẻ loi, vì Na sẽ không nghe được những gì tôi sẽ nói, và... vì hôm nay, tôi đã chết.
***
Sáng hôm sau, xác chết của một anh thanh niên được tìm thấy trong đống đổ nát. Người ta kể rằng có một người mẹ đã khóc đến nỗi ngất đi bên thi hài của đứa con ấy, và một cô học sinh lớp 12 với bộ áo dài lấm bẩn, hai hàng nước mắt lăn trên má, đang nắm chặt tay anh ta và nấc khẽ từng tiếng "Em yêu anh.."
Xung quanh tôi không có một chút ánh sáng, tất cả những gì ở trước mặt tôi là máu và nước mắt.
Không còn nghe tiếng cười nói của anh em, chỉ nghe những tiếng kêu khóc vang lên gần đó, không còn thấy anh nắng ban mai của buổi sớm, chỉ còn bóng tối và những hạt bụi vương trên mắt, không cục cựa được, toàn thân thôi bất động. Tôi khóc...-
Hôm nay dòng Hậu Giang nước chảy xiết quá!
- Ừ nhỉ..
Tôi vừa làm việc vừa cười nói với anh em dưới chân cây cầu này, làm việc cũng khá lâu ở đây, tôi cảm nhận được cuộc sống đang dần đổi thay.Vùng đất ven sông Hậu này thích hợp với giống bưởi Năm Roi. Bưởi thì ngon ngọt, mà cuộc sống của nhiều người dân quê tôi cứ cơ cực. Khi cầu Cần Thơ bắc ngang đây, tôi hy vọng sẽ có cuộc đổi đời.
Tôi có rất nhiều ước mơ, ước mơ của tôi đã lớn dần lên theo hình vóc cây cầu vươn dài ra sông nước... Tôi cũng lấy làm lạ, tất cả những anh em đang cùng thi công công trình vĩ đại cho đất nước này, mới tuần trước còn là một nông dân dưới ruộng, tuần này đã thành "công nhân xây dựng". Nghĩ đến đó, tôi phì cười mặc kệ, một ngày làm việc được những 50 nghìn bạc, tội gì mà không làm.
***
Sáng hôm nay, tôi dậy sớm hơn mọi khi, mẹ tôi vẫn lục đục chuẩn bị đồ đạc gánh hàng ra chợ bán. Nhìn mẹ mà tôi thương quá, nhà chỉ có 2 người nương tựa nhau mà sống, ngày làm việc, đêm về lại quây quần bên bàn ăn nói về những mơ ước tương lai của tôi. Tôi đã từng hứa với mẹ rằng, xây xong cây cầu này, tôi sẽ giúp gia đình mình có cuộc sống khá giả hơn.
Chào mẹ rồi tôi bước ra cửa, bỗng tôi quay lại nhìn căn nhà nhỏ bé này với một cảm giác rất lạ, giống như cảm giác của những kẻ sắp đi xa.
Bốp!
Một bàn tay quất vào sống lưng làm cắt đứt những suy nghĩ vu vơ của tôi lúc đó
- Anh Nam đang nghĩ gì thế? Không mau đi làm à!
Tôi nhận ra ngay đó là Na, hôm nay cô bé xinh xắn hẳn ra trong bộ áo dài học sinh thướt tha yểu điệu, với cái bím tóc và hai má lúm đồng tiền sâu húp trông rất duyên.
- Đi học à?
- Vâng, đi học về tối em kể chuyện trong trường cho anh nghe nhé!
- Ừ, năm nay thi rồi, ráng đậu rồi lên sài Gòn học nha!
- Thôi, em học ở dưới này, đi rồi nhớ anh Namlắm..
Nói rồi cô bé đỏ mặt làm tôi cũng ngượng theo, chúng tôi quấn quýt bên nhau ở mảnh đất này từ khi hai đứa còn bé tý. Đậu đại học nhưng tôi đã xin bảo lưu vì không có tiền học tiếp. Tôi dự định sang năm sẽ đi học chung với Na, đó cũng là niềm mong mỏi lớn nhất ở một chàng trai 20 tuổi tôi đây. Sau khi Na tốt nghiệp, nhất định tôi sẽ nói với cô bé ba từ mà tôi đã giữ kín trong lòng từ lâu mà chưa dám nói.
***
Trở lại với công việc của mình, hôm nay tôi thấy anh em trông rất phấn khởi dưới những tia nắng sớm, bắt đầu một ngày làm việc mới. Tổ của tôi có 5 người làm việc bên chân trụ số 13, người ta vẫn nói đó là con số không may mắn, nhưng tôi không tin vào những chuyện mê tín, niềm kỳ vọng của tôi vào cây cầu này là lớn lắm. Tôi mong chờ ngày nó khánh thành, ngày mà công trình to lớn này ra mắt người dân quê tôi, một công trình có sự góp sức của anh em trong đội, đó là một niềm tự hào của tôi.
Cùng làm việc với tôi là Thắng, anh bạn vừa mới đám cưới vào mấy tháng trước. Thắng vẫn thường khoe với tôi rằng anh bây giờ đã là trụ cột của gia đình, rằng anh đã chững chạc và biết suy nghĩ hơn cái hồi hai đứa tôi còn long nhong đi ghẹo các chị em trong xóm. Anh thường kể với tôi về chị nhà, người phụ nữ tuyệt vời nhất trong anh.
- Hôm qua vợ anh mày nấu một bữa thịnh soạn để chuẩn bị chào đón thành viên mới trong gia đình này!
- Ô hô! Trai hay gái thế anh?
- Ôi dào anh không quan tâm, đã là con là anh thương tất chú ạ!
Anh cười hạnh phúc lắm, anh hỏi tôi nên đặt tên cho bé trai là gì, và bé gái thì tên sao mới hay. Tôi cũng mừng cho anh, tôi ước sau này cuộc sống của mình cũng như thế, tôi không đòi hỏi mình phải có tiền tài và danh vọng, tôi chỉ mong sao được một mái ấm nhỏ đủ ăn, nhưng hạnh phúc từng ngày. Tôi mơ ước những cái giản dị thôi, chắc nó sẽ đến nhỉ? Đời còn dài mà. Tôi chỉ mới đi 1/3 quãng đường, còn một tương lai dài đăng đẵng phía trước, với bao ước mơ và kỳ vọng, tôi sẽ bay cao, bay xa...
="==========
[ Tôi mở mắt với bóng tối bao trùm và cơn đau quặn thắt cắt lên từng da thịt mình, tôi cố mở con mắt đang ướt đẫm vì máu chảy từ trên trán xuống hai gò má. Xung quanh tôi là những mảng bê tông và các cây sắt thép nặng chịch, một chân tôi dường như đã nát bét vì bị đè dưới một mảng bê tông khá lớn. Xung quanh tôi không có một chút ánh sáng, tất cả những gì ở trước mặt tôi là máu và nước mắt, không còn nghe tiếng cười nói của anh em, chỉ nghe những tiếng kêu khóc vang lên gần đó, không còn thấy anh nắng ban mai của buổi sớm, chỉ còn bóng tối và những hạt bụi vương trên mắt, không cục cựa được, toàn thân thôi bất động. Tôi khóc...]
="===========
Chợt nụ cười hạnh phúc của anh Thắng vụt tắt khi anh ngước nhìn lên và hét toáng, tôi và cả tổ chưa kịp nhận ra điều gì đang diễn ra, thì những tiếng răng rắc ngày một to hơn, một trận mưa sắt thép và bê tông đổ ập xuống. Tôi hoảng sợ thật sự !
Tôi nhắm mắt, gồng người lên trong đau đớn và hoảng sợ tột độ, tôi thấy mình bị rơi vào một khoảng không nào đó, trên và dưới đều không có điểm tựa, tiếng hét của anh em vang lên rất gần , tôi muốn mở mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy đến với tất cả chúng tôi, thì bỗng nhiên đầu tôi đau buốt vì bị một vật gì đó đập mạnh phía sau. Sau đó, tôi không còn biết gì nữa cho đến khi tỉnh dậy..
Tất cả những gì đang diễn ra như một cơn ác mộng, tôi ước như vậy, ước rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, sự thật tang thương đang hiện hữu trước mắt tôi. Một thảm hoạ đã ập đến ở mảnh đất quê hương tôi. Nó kết thúc cuộc đời cũng như dập tắt bao ước mơ và kỳ vọng của tôi, của anh Thắng, của tất cả anh em ngày hôm nay.
***
Sau một hồi lâu quen với bóng tối, tôi dáo dác nhìn chung quanh cố tìm một tia sáng mỏng manh, thì thấy một gương mặt quen thuộc rất gần đấy, cách tôi chưa đầy 2 mét, đang bị đè nát bét dưới đống sắt thép nhằng nhịt và một dòng máu tuôn ra đỏ tươi. Tôi cố cất tiếng gọi tên Thắng, nhưng anh ta không trả lời, tôi không dám tin anh đã ra đi nhanh thế.
Cách đây vài phút, tôi còn nhớ rõ nụ cười hạnh phúc của anh, vậy mà bây giờ, anh bỏ đi nhanh quá. Tôi cố lê mình lại gần anh hơn, nhưng tôi không thể nhấc mình lên được. Tôi đau lắm.
Ngày xưa mẹ tôi đã từng dạy " Là con trai phải kiên cường và không được khóc!"
"Nhưng mẹ ơi, con không sợ bóng tối như hồi còn nhỏ, con không sợ đau đến nỗi khóc trong những trận đòn roi của mẹ ngày trước, con khóc vì con bất hiếu, vì con không thể đền đáp công ơn nuôi dưỡng mẹ, con bất hiếu khi đã bỏ mẹ lại một mình. Nhưng mọi thứ không thể khác hơn mẹ ạ..Con xin lỗi!
Na ơi, anh nhớ em lắm. Anh nhớ cái miệng chúm chím khi em cười, và những giọt nước mắt khi em khóc. Anh nhớ những kỉ niệm của hai ta còn bé, và những dự định nơi tương lai. Anh rất buồn khi không thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng anh luôn mong em sẽ được hạnh phúc sau này bên người mà em yêu, và chắc chắn người đó sẽ yêu em thật sự, em nhé. Anh yêu em!"
Tôi bắt đầu thở dốc, ngột ngạt và khó thở quá, mắt tôi bắt đầu mờ đi do mất máu quá nhiều. Hai hàng nước mắt vẫn không ngừng lăn trên má, tôi không khóc vì sợ cái chết đang đến gần. Tôi khóc vì anh Thắng, vì nhớ mẹ, vì yêu Na, vì quê hương tôi đã không đi tiếp những ngày mới tươi đẹp hơn như kỳ vọng của tôi, vì tôi thấy ước mơ mình đã không thành, vì tôi thấy hạnh phúc của những người xung quanh đang vụt biến, vì tôi biết mẹ phải sống tiếp một cuộc đời lẻ loi, vì Na sẽ không nghe được những gì tôi sẽ nói, và... vì hôm nay, tôi đã chết.
***
Sáng hôm sau, xác chết của một anh thanh niên được tìm thấy trong đống đổ nát. Người ta kể rằng có một người mẹ đã khóc đến nỗi ngất đi bên thi hài của đứa con ấy, và một cô học sinh lớp 12 với bộ áo dài lấm bẩn, hai hàng nước mắt lăn trên má, đang nắm chặt tay anh ta và nấc khẽ từng tiếng "Em yêu anh.."
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết